Sắc mặt mọi người đều trầm xuống, có người nóng tính một chút thì bắt đầu chửi ầm lên.
“Cho ngươi mặt mũi vì ngươi là hoàng chủ. Nếu không cho ngươi mặt mũi, ngươi nghĩ mình là ai?
Sắc mặt tiểu Hoàng chủ không thay đổi, nói: “Quốc sư, để cho hắn chết thống khổ một chút, lâu một chút, hắn là người làm náo loạn hậu cung, phải không?”
Tiểu Hoàng chủ nhớ tới mẫu hậu của mình.
Tự tử!
Đó cũng là mẫu hậu của Thái tử.
Kẻ này chính là nguyên nhân khiến mẫu hậu tự sát. Hắn đã trực tiếp xông vào hậu cung khiến một số phi tần của Chu Thiên Nguyên tự sát vì bọn họ biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Mẫu thân của tiểu Hoàng chủ cũng vì vậy mà chết. Lúc mẫu thân tìm được hắn đang ở trong cung của mình, còn dặn dù nhất định phải trốn kỹ, sau đó mới tự sát.
Quan Tinh cốc chủ không nói gì. Nhưng người thốt ra những lời ngông cuồng vừa rồi đã ngã xuống, hắn thống khổ rên rỉ, tiếng khóc vang vọng cả đại điện.
Nụ cười bên khóe miệng của tiểu Hoàng chủ càng lớn.
“Quan Tinh cốc chủ, ngươi nhất định phải giúp hoàng tộc sao? Ngươi nên biết, một khi làm vậy, Quan Tinh cốc các ngươi cũng không thể duy trì cục diện bây giờ.”
Chính vì trước đây Quan Tinh cốc, quân Biên cảnh không để ý tới bất cứ chuyện gì nên mới có thể sống an ổn, nhưng một khi họ nhúng tay vào chuyện của hoàng tộc, đại tông sư tiếp theo chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Quan Tinh cốc chủ không trả lời.
Truyền nhân đã được quyết định, nếu như có thể truyền thừa cũng đồng nghĩa với việc thành công nâng đỡ số mệnh của đại tông sư tiếp theo, không quan trọng. Nếu là Nguyệt, hắn sẽ ẩn cư để việc truyền thừa trở nên đơn giản.
Vì vậy, không có vấn đề quá lớn.
“Quốc sư, giết chết những kẻ được đọc tên bên phe Tể tướng.”
Tiểu Hoàng chủ lại nói bằng giọng của quỷ, nhẹ nhàng cướp đi mười mấy mạng người.
Quan Tinh cốc chủ gật đầu, sau đó trong nháy mắt di chuyển. Đám người phe Tể tướng cũng không phải kẻ yếu, muốn ra tay chống cự.
Nhưng hữu danh vô thực, mười mấy người đều bị giết mà không có bất kỳ khả năng phản kháng. Cả đại điện bị nhuộm đỏ bằng máu.
Tất cả mọi người bắt đầu run rẩy. Đặc biệt là người duy nhất may mắn sống sót bên phe tể tướng.
Cả người Võ Nguyên Thành đều run rẩy, may mắn mình không làm chuyện quá đáng, nếu không cũng đã bị đánh chết.
Phía phe của Tôn thất còn thấp thỏm hơn. Đến bây giờ, bọn họ cũng không nghĩ rằng sẽ được tiểu Hoàng chủ lưu lại.
Người đứng đầu phe tôn thất ngẩng đầu nhìn tiểu Hoàng chủ.
Tiểu Hoàng chủ mới tám tuổi, nhưng không hề có biểu hiện khó chịu nào khi đối diện với cảnh tượng đẫm máu này, mà ngược lại còn bật cười, dường như còn có chút hưng phấn.
“Hoàng chủ, tại sao ngươi giữ lại chúng ta?”
“Để các ngươi làm việc cho ta, sau đó chết một cách tử tế, nếu không, các ngươi cũng giống như hắn.”
Tiểu Hoàng chủ chỉ vào người đàn ông còn đang kêu rên.
Hắn là một võ giả cấp tông sư, đang cắn răng chịu thống khổ. Nhìn thôi cũng có thể tưởng tượng được người này đang đau đớn như thế nào.
“Hự… Tha cho ta, để ta chết đi…”
Nhưng tiểu Hoàng chủ không thèm nhìn hắn mà quay sang nhìn người phe tôn thất nói: “Thế nào, các ngươi có chấp nhận giao dịch này không?”
Tất cả đều phải chết, nhưng một cái là chết đau đớn, một cái là chết tử tế.
“Hoàng chủ, chúng ta cũng coi như là người thân…”
“Không phải chính các ngươi nói Vương gia không có thân thích sao?”
Người của tông sư nghĩ lại chuyện bọn họ muốn làm với Tiểu Hoàng chủ lúc trước, biết không còn đường để lui nữa.
Phản kháng? Nhìn nhóm người của tể tướng là biết.
“Chúng ta đồng ý!”
Tiểu Hoàng chủ nhìn tôn thất, sau đó nhìn Quan Tinh cốc chủ, hai người cùng nở nụ cười.
Tốt rồi!
Bọn họ biết người của tôn thất sẽ không chấp nhận số phận, nhưng không quan trọng, chỉ cần mấy người làm mọi thứ xảy ra như suy nghĩ của bọn họ là được.
Bọn họ có âm thầm hành động cũng không quan trọng.
“Tốt lắm, việc đầu tiên chính là xử lý hậu sự, sau đó là chuẩn bị lễ tế trời.”
“Lễ tế?” Thông thường, chỉ khi nào có đại sự mới tiến hành lễ tế trời.
Vì sao Tiểu Hoàng chủ phải tế trời?
“Các ngươi không cần quan tâm, chỉ cần tập hợp tất cả mọi người của hoàng thất, các văn thần võ tướng là được. Về phần các ngươi, ta tin các ngươi không cần ra khỏi hoàng cung cũng có thể làm được chuyện này?”
Người trong tôn thất nhìn Quan Tinh cốc chủ, nói: “Có thể!”
Lịch Đại Chu tháng 11, năm 535. Hoàng chủ bái đại tông sư Quan Tinh cốc chủ làm quốc sư, buổi tối hôm đó gọi tất cả văn thần, võ tướng và con trai trưởng vào hoàng cung, tổ chức yến tiếc với mục đích hòa giải mâu thuẫn, chỉnh đốn lại triều đình.
Cũng chính buổi tối hôm ấy, trong hoàng cung la liệt đầu người, mấy trăm người đã chết.
Ngày hôm sau, trong cung truyền ra tin tức, đã hòa giải xong mâu thuẫn, bắt đầu chuẩn bị nghi thức tế trời, thời gian chuẩn bị là mười lăm ngày.
Người của các thế lực đã nghe ngóng được tin tức.
“Quan Tinh cốc cũng tham gia tranh đoạt, dựa vào đâu mà muốn chúng ta ủng hộ thứ chỉ tồn tại trên danh nghĩa hoàng thất?”
“Quan Tinh cốc chủ không thể không biết việc ủng hộ hoàng thất cũng vô ích.”
“Có ý gì chứ?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo