Sau đó, với sự hoạt động của thần niệm, hắn ngay lập tức phát hiện một con rắn đỏ như máu ở trong bóng râm.
Mới giết rắn không bao lâu, giờ lại bị rắn theo dõi, hắn không hoài nghi mới lạ.
“Một tháng trước còn nói sẽ không có ai truyền tin lại cho chủ nhân của con rắn kia, đây không phải là tới rồi sao?”
Hắn còn chưa quên việc bản thân đã giết chết một con Ma ảnh huyết xà, mặc dù không biết chủ nhân của Ma ảnh huyết xà sẽ dùng thủ đoạn gì để tìm tới hắn, nhưng từ khi trở về hắn vẫn luôn chú ý tới chuyện này, hơn nữa còn đã tìm đến Nguyệt.
Thật đáng tiếc nhưng Nguyệt không phải thứ gì cũng có thể làm được.
Bản thân con Ma ảnh huyết xà không nhằm vào Vương Thăng hay bất kỳ ai trong thôn, nó chỉ tình cờ bị Vương Thăng bắt được, không quấy rầy đến mọi người.
Nếu như cốc chủ của Quan Tinh Cốc đến thì có lẽ sẽ có thể tìm ra được chính chủ, nhưng tu hành của Nguyệt không đủ thâm hậu, vì vậy hắn không thể tìm thấy chủ nhân của Ma ảnh huyết xà chỉ bằng cách dựa vào những manh mối này.
Cho dù có tính toán cũng không thể chính xác một trăm phần trăm được, chỉ có thể nhờ vào vận may mà thôi.
Lúc đó Nguyệt nói, nếu bắt được Ma ảnh huyết xà thì có thể dựa vào suy đoán mà tìm ra.
Đáng tiếc Vương Thăng khi ấy nhất thời kích động, trực tiếp giết chết Ma ảnh huyết xà.
Vì vậy nên không có manh mối.
Tuy nhiên bây giờ thì có rồi.
Mặc dù con rắn nhỏ màu đỏ máu này có thể không mạnh bằng Ma ảnh huyết xà trước đó, nhưng nó chắc chắn cũng không phải là một con rắn bình thường.
Vương Thăng trực tiếp tóm lấy con rắn nhỏ màu đỏ máu, rồi đi đến nhà của Nguyệt.
Con rắn nhỏ màu máu linh trí cũng không phải thấp, nó biết mình đã gặp phải người cứng rắn rồi, liền liều mạng giãy giụa, muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, Vương Thăng dùng sức tác động lên nó, khiến nó như bị một ngọn núi áp chế, không còn sức lực để di chuyển.
Chẳng mấy chốc, Vương Thăng đã đến nhà của Nguyệt, Nguyệt sớm đã cảm nhận được động tĩnh, chưa đợi Vương Thăng gõ cửa, liền bước ra đón tiếp.
“Vương Thăng đại nhân!”
Vương Thăng không do dự, nói: “Nguyệt, ta tìm ngươi có chút chuyện cần giúp, ngươi có thể thông qua con rắn này để tìm chủ nhân của nó không?”
“Vương Thăng đại nhân, cái này… có liên quan đến Ma ảnh huyết xà mà lần trước người nhắc tới sao?”
“Không chắc chắn, nhưng nghi ngờ!”
Vô duyên vô cớ theo dõi hắn, không thể là không có mục đích.
“Chỉ cần nó thật sự có chủ nhân thì không có vấn đề gì, có thể tìm ra được, nhưng tất nhiên, chủ nhân của con rắn nhỏ này không được là một đại tông sư.”
“Ngươi cứ thử đi!”
Vương Thăng trực tiếp đưa con rắn nhỏ màu máu cho Nguyệt.
Nguyệt cũng là một tông sư, nên tất nhiên hắn cũng dễ dàng cầm được con rắn màu máu.
“Ngài chờ một lát!”
Nguyệt đi vào trong nhà của mình, tầm khoảng mười mấy phút sau, hắn mới bước ra.
“Vương Thăng đại nhân, may mắn tìm được chủ nhân của con rắn nhỏ này, thậm chí còn tra ra thân phận của hắn, Xà Ma.”
“Xà Ma, hắn rất nổi tiếng sao?”
Vương Thăng không biết nhiều về những người mạnh trên thế giới, hắn chỉ biết đến chín vị đại tông sư.
“Là một tông sư nổi tiếng ở Miêu Châu, Miêu Châu có rất nhiều loại rắn độc và côn trùng, vì vậy rất nhiều võ giả dùng các phương pháp khác nhau để khống chế độc dược, Xà Ma là một trong những đại tông sư mạnh có tiếng, bọn họ khống chế rắn, chỉ là ma xà huyết ảnh tới như thế này, ta cũng là lần đầu nghe nói đến.”
Lai lịch của ma xà huyết ảnh, Nguyệt cũng là nghe được từ Vương Thăng.
“Đương nhiên, nếu thứ đồ người khác cất giấu kĩ càng mà ngươi biết được thì mới gọi là có vấn đề, chỉ là tông sư ở Miêu Châu tại sao đột nhiên lại đến Thục Châu… ngươi với Tinh cũng vậy, Vĩnh Niên Vương cũng vậy, Thục Châu rốt cục có điều gì thu hút các ngươi ư?”
Nguyệt lắc lắc đầu: “Ta cũng không rõ, nhưng Xà Ma tới Thục Châu quả thực rất kỳ quái, Miêu Châu mặc dù nhiều rắn và côn trùng, nhưng tài nguyên cũng rất phong phú, Miêu Châu có rất nhiều gia tộc võ giả uy quyền, bình thường mà nói thì Xà Ma ít có khả năng sẽ rời khỏi Miêu Châu.”
Trong đầu của Vương Thăng dường như chợt lóe lên điều gì đó.
Miêu Châu có nhiều tài nguyên?
“Nguyệt, ngươi cảm thấy hiện tại tài nguyên của Thục Châu như thế nào?”
Nguyệt sửng sốt, nói: “Nhiều, rất nhiều, thậm chí nhiều đến lạ thường, ở phụ cận trăm dặm có một loại dược vương thì thôi đi, lại còn nhiều linh dược như vậy, tài nguyên tu luyện vô cùng phong phú.”
“Vậy ngươi đây là nói tình hình của Thục Châu, hay là tình hình của toàn bộ Đại Chu?”
Việc linh dược tăng lên, Vương Thăng và Tần Nguyên đều biết rõ, trước kia bọn họ cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đây không phải là chuyện gì xấu, cho nên trong tiềm thức cho rằng, đây là tình hình của toàn bộ Đại Chu.
Nhưng cứ liên tục có người tiến vào Thục Châu, lại còn toàn là cường giả, nghĩ thế nào cũng không ổn.
“Nguyệt, cốc chủ của các ngươi không dặn dò gì về việc này sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo