Quan Tinh cốc chủ cũng không thể khuyên giải.

 

Ông ấy không tin Chu Thiên Nguyên không tính toán được cục diện này, nhưng lại không có bất kỳ thủ đoạn nào để bảo vệ tiểu nhi tử của mình.

 

Nhưng tiểu nhi tử này có năng lực đặc biệt, nhất định sẽ phản kháng. Hơn nữa, việc Chu Thanh Giang muốn làm còn có lợi cho ông ấy.

 

Thậm chí ông ấy còn không thể tìm thấy lý do để phản bác!

 

Sau khi trao đổi xong, Chu Thanh Giang rời đi.

 

Sau ngày mai, cho dù là Đại Chu, hoàng thất, thậm chí là Chu gia cũng sẽ không tồn tại!

 

Thời gian trôi qua, rất nhanh đã bắt đầu nghi thức tế trời long trọng. Có rất nhiều người đang âm thầm chú ý tới lễ tế trời này, thế lực của các đại tông sư, các thế lực vừa và nhỏ.

 

Đại Chu thật sự sẽ khởi tử hồi sinh sao?

 

Sau khi hoàn thành bước đầu là đến lượt hoàng chủ Chu Thanh Giang.

 

“Hoàng thượng lên trời…”

 

Lúc đầu đều là cầu văn bình thường, nhưng phía sau lại thay đổi, đều là những lời không nên xuất hiện trong cầu văn.

 

“Đại Chu, nguyên thái tử Chu Thanh Hải, lâm trận bỏ trốn, vứt bỏ vạn dân, ngoại trừ thân phận hoàng thất Đại Chu và thân phận là con cháu Chu gia thì số mệnh bị thiên hạ chán ghét, bị Đại Chu trừ khử…”

 

 

Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt, ngoại trừ Quan Tinh cốc chủ, đều ngây ngẩn cả người.

 

Lời này chứa bao nhiêu là thù, bao nhiêu là oán hận?

 

Cho dù có thân phận là hoàng thất của Đại Chu, nhưng không lâu nữa thôi, thân phận này sẽ chỉ mang lại rắc rối. Bị hoàng chủ khai trừ đi thân phận hoàng thất lại không phải là chuyện xấu.

 

Chuyện xấu thì ở phía sau. Số mệnh thiên hạ, số mệnh Đại Chu, khi hoàng thất còn chưa hoàn toàn sụp đổ, hoàng chủ chính là người nắm trong tay số mệnh.

 

Chẳng qua nó chỉ có thể sử dụng khi tế trời mà thôi.

 

Ngay sau khi Chu Thanh Giang nói xong, không bao lâu sau, một người âm thầm theo dõi phun ra một ngụm máu, người này chính là nguyên Thái tử Đại Chu, Chu Thanh Hải.

 

Hắn đã bị cắn trả bởi một thứ gì đó trong cơ thể của mình.

 

Đây là lá bài tẩy lớn nhất của hắn, là số mệnh đại tông sư cho, những lực lượng này trong nháy mắt đều biến mất, thậm chí cảnh giới cũng trở nên bất ổn.

 

Không chỉ hắn, tất cả ám vệ đi theo cũng mất dần hơi thở. Thậm chí có tông sư trực tiếp ngã xuống.

 

Mấy câu nói của Chu Thanh Giang trong nháy mắt đã phá hủy mọi thứ của nguyên thái tử Chu Thanh Hải. Chính hắn còn không biết thế lực của mình đã giảm bao nhiêu.

 

Chu Thanh Hải ngẩng đầu, khó tin nhìn Chu Thanh Giang.

 

Sao nó có thể làm được?

 

Vì sao tiểu đệ như nó lại làm như vậy!

 

 

Rất nhanh, hắn phát hiện, Chu Thanh Giang đang nhìn hắn. Nhưng Chu Thanh Giang không làm gì mà quay đầu lại.

 

Chu Thanh Hải chỉ thấy Chu Thanh Hải nói cái gì đó.

 

Hắn hiểu, mọi chuyện chưa kết thúc đâu!

 

Ta lấy tính mạng của ta hiến tế, nguyền rủa: Chu gia vô hậu!”

 

Chu Thanh Giang rút kiếm, trong nháy mắt chém cổ của mình. Máu tươi lập tức văng ra, rơi lên tế đàn.

 

Cậu ta dần dần mất đi sự sống.

 

Một ngày nào đó, nếu có trong tay thế lực mạnh hơn, mẫu hậu cũng sẽ không bị vũ nhục, khi tiến vào hậu cung, chẳng phải bà sẽ là người đầu tiên đến cung hoàng hậu sao?

 

Hoàng hậu không phải không có sức mạnh, nhưng hai tay khó địch nổi bốn tay.

 

Mẫu hậu vì cậu ta mà phải sống rất vất vả!

 

Cậu ta biết, tất cả đều biết, nhưng cậu ta không thể nói.

 

Song, tất cả đã kết thúc rồi!

 

Cậu ta hận, không phải muốn giữ lại dòng dõi của đại ca sao? Chẳng phải chỉ là lấy cớ để chuyển giao quyền lực trong cung của hoàng hậu cho đại ca sao?

 

Nhưng cậu ta muốn Chu Thanh Hải phải chết!

 

Hoàng thất của Chu gia, do người Chu gia là cậu ta chấm dứt, không để một ai sống sót.

 

Huyết tế!

 

 

Nguyên thái tử Chu Thanh Hải bị đả kích nặng nề, dần mất đi ý thức. Uy lực của máu thật đáng sợ, hắn trực tiếp ngã xuống.

 

Không chỉ vậy, hắn còn thấy mình dường như sắp chết.

 

Tiểu Hoàng chủ cũng đang ngã xuống. Ánh mắt của hắn tràn ngập oán hận.

 

Đáng tiếc, oán hận cũng vô dụng!

 

Hắn cũng đang suy nghĩ, tại sao đệ đệ của mình lại oán hận hắn như vậy? Chu Thanh Hải không nghĩ ra, nhưng nếu nghĩ ra cũng không có tác dụng gì.

 

Vì mọi thứ đã xảy ra.

 

Tiểu Hoàng chủ chết khiến tất cả mọi người chấn động.

 

Mọi chuyện đến đây là chấm dứt, nhưng quốc sư Quan Tinh cốc chủ sẽ không vô duyên vô cớ mở nghi thức tế trời?

 

Ông ấy thở dài, huyết tế trực tiếp thay đổi số mệnh, còn hiệu quả hơn trong tưởng tượng, tiểu Hoàng chủ, ta nợ ngươi một ân tình!

 

Ầm ầm!

 

Toàn bộ người của hoàng thất tham dự lễ tế trời nổ tung, như muốn nhuộm đỏ tế đàn bằng máu, tất cả đều vô ích.

 

“Đã hoàn thành tâm nguyện của người!”

 

Kể từ đó, dòng chính của hoàng gia về cơ bản đã bị tiêu diệt hoàn toàn. Các quan trong triều cũng chết gần hết.

 

Ầm! Ầm! Ầm!

 

Thái Nhạc đột nhiên rung chuyển không ngừng.

 

Quan Tinh cốc chủ nhìn những tên quan còn sống sót, nói: “Đi đi, toàn bộ Thái Nhạc sẽ biến thành chiến trường!”

 

 

Câu này là nói cho tất cả mọi người, vì vậy không ai dám ở lại.

 

Lời nói của đại tông sư, nhất định phải nghe. Nếu không cẩn thận bị ảnh hưởng thì nắm chắc cái chết!

 

Sau khi những tên quan may mắn sống sót rời đi, Quan Tinh cốc chủ cũng bắt đầu hành động của mình.

 

 

0.65015 sec| 2434.016 kb