Cơ bản, hắn có thể chắc chắn vật mà Quan Tinh cốc chủ dùng để vận chuyển chính là ngọc.
Nên chuyện của vật dẫn, hắn cũng không cần quá lo lắng.
Vì vậy, điều quan trọng nhất là phải kết hợp giữa thức thần và lời nói.
“Thức thần của ta là do khí huyết chi lực kết hợp rồi sinh ra, có thể dùng cách này để lời nói cũng hóa thành một loại lực lượng…”
Khi thực sự nghiên cứu, Vương Thăng mới phát hiện, mặc dù gọi là nghiên cứu ngọc giản, nhưng thực tế thứ hắn nghiên cứu không chỉ là ngọc giản.
Nếu thật sự có thể biến ngôn ngữ thành lực lượng dung nhập vào thức thần, vậy có thể thực hiện một sức mạnh siêu nhiên khác, gọi là thức thần truyền âm.
Thức thần truyền âm chính là nền tảng.
Nhưng không có gì tự sinh ra cả, cần phải học hỏi và cố gắng, không chỉ thức thần, mà tất cả những thứ liên quan đến thức thần đều nên học.
Trước kia Vương Thăng từng nghiên cứu, tiếc là không có người dạy nên hắn chỉ có thể tự túc, kết quả là ngay cả nhập môn cũng không hiểu được.
Hắn cũng không tiến bộ hơn chút nào.
Nói cách khác, thậm chí ngay cả phương hướng sai lầm hắn cũng không đạt tới chứ đừng nói là chạm vào.
Nhưng lúc này, chỉ cần nghiên cứu “ngọc giản từ trên trời rơi xuống” có lẽ có thể giải quyết vấn đề mà hắn suy nghĩ đã lâu.
ngọc giản này là một bảo bối tốt…
Biến ngôn ngữ thành một loại “sức mạnh”.
Đây là chuyện tiếp theo Vương Thăng phải làm, nói biến thành sức mạnh cũng không phải là phải dùng loại sức mạnh này để làm tổn thương người, mà là có thể dùng thần niệm dung hợp với nhau giống như khí huyết chi lực.
Muốn làm những thứ này, đầu tiên phải làm là hiểu rõ nguyên lý ngọc giản của Quan Tinh Cốc chủ.
Có lẽ hiểu rõ phương pháp vận dụng của ngọc giản, có thể cho hắn được sử mở đầu tốt đẹp.
“Nếu có liên quan đến thần niệm, vậy trước tiên dò xét bằng thần niệm một chút, nhìn xem có liên hệ được với cái gì không…”
Thời gian Vương Thăng nghiên cứu ngọc giản thì chuyện tiểu Hoàng chủ chết cùng với lời của Quan Tinh Cốc chủ đều đang lan truyền ra.
Hắn và Nguyệt cũng biết tường tận về tình huống lần này.
“Tiểu Hoàng chủ cũng là một người đáng thương mà!”
Tại sao tiểu Hoàng chủ phải nguyền rủa đại ca của mình, tất nhiên có rất nhiều người tò mò về chuyện này.
Một vài nội dung tường tận bị người lắm chuyện điều tra ra.
Thật ra thì những chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì, có thể lấy được đáp án chính xác dễ như trở bàn tay.
Cho nên câu chuyện tiểu Hoàng chủ bị hoàng tộc vứt bỏ, làm mồi nhử đã bị rêu rao ra.
Nguyên Thái tử Chu Thanh Hải bị người ngoài thêu dệt nói bậy rất nhiều.
Dẫu sao Chu Thanh Hải ngươi mới là người nên gánh vác trách nhiệm nhất, cuối cùng lại bỏ trốn một mình, để cho đệ đệ chưa được mười tuổi của mình gánh vác trách nhiệm, đáng đời bị người khác xem thường.
Vì vậy chuyện tiểu Hoàng chủ Chu Thanh Giang tự sát huyết tế ảnh hưởng tới Chu Thanh Hải có thể không chỉ là lời nguyền rủa, mà ảnh hưởng về sau này cũng sẽ không hề nhỏ chút nào.
Chỉ cần còn có người nhớ chuyện này, thì Chu Thanh Hải không thể xuất hiện công khai.
Không chỉ có thế lực khác sẽ không cho cơ hội, mà quan trọng hơn chính là, danh tiếng của Chu Thanh Hải, thậm chí cả thanh danh của Hoàng chủ đời trước - Chu Thiên Nguyên cũng bị hủy hoại.
Chắc chắn một vài nhân tài nghĩa sĩ sẽ không lựa chọn bọn họ, một vài kế hoạch còn chưa được tiến hành cũng không có cơ hội thực hiện bởi vì hành động của tiểu Hoàng chủ.
Chu Thanh Hải không sống thoải mái được, thật ra thì bảy vị đại tông sư trong thiên hạ cũng có một vài vấn đề.
Tính công kích của cái gọi là “Thất Đại Tặc” thực sự quá rõ ràng.
Câu nói kia còn thiếu điều viết mấy chữ “Thất Đại Tặc” này lên trên mặt bọn họ, bởi vì không có ai càng thích hợp hơn bọn họ.
Điều này còn chưa phải là điều chủ yếu nhất, chủ yếu nhất chính là kể cả bảy vị đại tông sư cũng không biết tại sao mình lại thành “Tặc” rồi?
“Đây là đạo lý gì, hắn chỉ nói một câu mà lại khiến cho chúng ta trở thành thứ gọi là “Tặc” à?”
“Quá ghê tởm!”
“Quan Tinh Cốc chủ, như thế này tức là mình chết thì cũng muốn kéo chúng ta chết chung luôn hay sao?”
“Không cần phải để ý đến hắn, Quan Tinh Cốc chủ không có nói bất kỳ chuyện gì liên quan tới chúng ta, một khi phủ nhận với bên ngoài, thì ở trong mắt những người kia, chúng ta chỉ đang có tật giật mình.”
“Phủ nhận, vậy thì sao nào, tại sao phải nhịn cục tức này!”
Thế lực của bảy đại tông sư có biểu hiện hoàn toàn khác nhau. Có bên thì hoàn toàn không để ý tới, có bên thì lập tức phủ nhận.
Dĩ nhiên, bên phủ nhận cũng rất thông minh, không có nói về chuyện “Thất Đại Tặc “.
“Tin đồn lan truyền gần đây gây nên ảnh hưởng đối với bọn ta, không có bất kỳ chứng cứ nào thì xin đừng nên tùy tiện tung tin đồn, nếu không, Huyết Đao đường của Thiên Đao Thành chúng ta sẽ ra tay xử lý.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo