Tiểu Hoàng chủ đột nhiên cười: “Ha ha ha, không ngờ rằng, thế mà lại là như vậy, thật là đáng châm biếm! Chuyện thú vị như vậy ta đương nhiên muốn tham gia, ta còn là trẻ nhỏ, lại có bản tính tùy hứng!”

 

“Một khi người đã tự mình dính líu đến chuyện này, thật sự không còn cơ hội rời đi, bởi vì lần này e rằng ta thập tử nhất sinh!”

 

“Không phải ta đã nói rồi sao? Ta sẽ không rời đi, ngài cho rằng ta đang nói đùa, Hoàng chủ cuối cùng của Đại Chu chính là ta, người anh trai yêu quý đó của ta, nên đi ăn phân đi!”

 

Thân là người của Hoàng gia, đây là lần đầu tiên tiểu Hoàng chủ chửi thề, nhưng cậu ấy lại cảm thấy rất sảng khoái.

 

“Nếu đã quyết định như vậy rồi, chúng ta hãy tùy hứng đến cùng, từ giờ trở đi, ta sẽ là quốc sư của Đại Chu, cũng là người bảo vệ cho Hoàng chủ!” Quan Tinh Cốc chủ đã hơn hai trăm tuổi rồi, nhưng ông ấy lại muốn cùng một đứa trẻ tám tuổi náo loạn một lần.

 

 

Sáng sớm hôm sau, tất cả các đại thế lực đang ken két mài đao thì nhận được tin tức từ Hoàng cung, là vị Hoàng chủ tám tuổi gửi đến.

 

Vốn dĩ ban đầu chẳng có ai quan tâm.

 

Mệnh lệnh của một Hoàng chủ tám tuổi, có kẻ ngốc mới nghe theo.

 

Cho đến khi người tuyên chỉ nói ra câu nói quan trọng nhất.

 

Trẫm tình cờ gặp được Quan Tinh Cốc chủ, hai người trò chuyện rất vui vẻ, trẫm quyết định phong Quan Tinh Cốc chủ làm quốc sư của Đại Chu,

 

 

cứu vãn tình thế, sáng sớm ngày mai sẽ là lần đầu tiên quốc sư xuất hiện, mời các vị ái khanh, nhất định phải đến!”

 

Tất cả các thế lực nhận được ý chỉ này đều đã chết lặng.

 

Tiểu Hoàng chủ tại sao lại cùng thuyền với Quan Tinh cốc chủ, lại còn phong Quan Tinh cốc chủ làm quốc sư, muốn cứu vãn tình thế.

 

Có lẽ nào người luôn không quan tâm đến những chuyện trong thiên hạ như Quan Tinh Cốc chủ lại cũng muốn can dự vào sự tình thế tục?

 

Hoặc là tiểu Hoàng chủ chỉ là một tên tiểu tử khoác lác, luôn có nhiều cách khác nhau để thu hút sự chú ý của người lớn.

 

Đương nhiên, bất luận phỏng đoán như thế nào, nhưng có thể khẳng định một việc, chính là sáng sớm ngày mai nhất định phải đi.

 

Đến lúc đó bọn họ phải xem thật giả như nào.

 

Nếu là giả, liền tiễn tiểu Hoàng chủ lên đường, nếu là thật, bọn họ bắt buộc phải rời khỏi đế đô rồi.

 

Các võ giả ở cấp độ đại tông sư không phải là người mà họ có thể đối phó.

 

Cùng lúc này, Nguyệt và Tinh đang ở Thục Châu xa xôi, cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng bối rối và chán nản, dường như còn kèm theo một chút đau buồn.

 

“Sao vậy, Tinh, ngươi không sao chứ?”

 

Tinh lắc đầu, hắn không tính ra được gì cả, nhưng… có lẽ là cốc chủ!

 

Chẳng lẽ sư phụ cũng đã đi trên con đường của riêng mình?

 

Nguyệt ở Thanh Sơn trại cũng có cảm giác này, hắn rất nhanh liền đoán được nguồn gốc của nó.

 

“Cốc chủ…”

 

 

Đây là điềm báo cho thấy một người nào đó thân cận sắp chết!

 

Vương Thăng nhìn thấy cảnh này, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

 

“Chỉ cần bản thân cảm thấy loại chết này có ý nghĩa, không có biện pháp ngăn cản, sự lựa chọn tốt nhất chính là chúc phúc!”

 

Nguyệt gật đầu.

 

Đối mặt với Cốc chủ, hắn dường như chỉ có thể chúc phúc.

 

Có điều, rốt cục thì Cốc chủ đang muốn làm gì …

 

Lịch Đại Chu tháng 11, năm 535, triều đình Đại Chu tổ chức một buổi triệu tập đã lâu không thấy.

 

Lúc này, tất cả quan viên ở hoàng cung có tư cách thượng triều đều đến, trên cơ bản những người này chia thành hai phe.

 

Một phe là của Tể tướng, một phe là của tôn thất nắm trong tay một phần lực lượng hoàng tộc.

 

Thời Đại Chu, mọi người không quỳ hành lễ, quân vương và triều thần ngồi chung, sau khi thượng triều, người của hai phái dựa vào địa vị mà ngồi ở hai bên, nhìn qua thì có vẻ rất có quy củ nhưng thực tế đã sớm phá hủy quy tắc. Tiếc là bây giờ đã không có bất kỳ người nào có thể quản.

 

Người hai bên đều không nói gì, đều nhắm mắt dưỡng thần, mọi người đều có thù địch nên cũng không có gì để nói.

 

Nhưng suy nghĩ trong lòng thì khác. Người của tôn thất cũng đã biết chuyện của Quan Tinh cốc chủ.

 

Bọn họ đang nghĩ, nếu Quan Tinh cốc chủ trở thành quốc sư, có phải sẽ trở thành lực lượng của hoàng thất hay không, đừng nói là điều động mà còn có thể mượn sự giúp đỡ.

 

Mà người của phe Tể tướng cũng nghĩ gần như vậy, Quan Tinh cốc chủ thấy tiểu Hoàng chủ mới thành quốc sư, có lẽ có liên quan đến tiểu Hoàng

 

 

chủ.

 

Hiện tại tiểu Hoàng chủ đều nghe bọn họ, bọn họ có thể mượn lực lượng của Quan Tinh cốc chủ hay không?

 

Quan Tinh cốc chủ là một trong chín vị đại tông sư cường đại nhất thiên hạ, bọn họ đều nhớ sức mạnh của Trầm Huyền lớn như thế nào. Nếu không có con át chủ bài của hoàng chủ đời trước Chu Thiên Nguyên để lại, có lẽ cuối cùng sẽ không như vậy.

 

Nếu thực sự có lực lượng như vậy, làm gì có ai dám đụng chạm chứ?

 

Tóm lại, không ai nghĩ rằng đây là lực lượng của tiểu Hoàng chủ.

 

Người của hai phe chỉ biết chờ đợi tiểu Hoàng chủ đến.

 

 

1.54955 sec| 2424.195 kb