Khi Xà Ma dự định thương lượng điều kiện, Vương Thăng đã mất đi sự hiếu kỳ của mình

 

Ý nghĩ để Xà Ma sống sót chưa từng nảy sinh trong đầu hắn.

 

Hắn trực tiếp mở cuốn sách ra.

 

Sau đó liền phát hiện, thực ra cuốn sách có gì cả, chỉ có một câu.

 

“Muốn có được kí kíp, điều này là không thể, tất cả những bí kíp, bí mật đều ở trong tâm trí.”

 

Cả Vương Thăng và Nguyệt đều sững sờ.

 

Cuối cùng, Vương Thăng mỉm cười.

 

“Cũng khá thông minh đấy.”

 

Nếu để lại thứ gì đó, một khi chết đi thì chính là tư lương của kẻ thù, Xà Ma chẳng những không để lại thứ gì, ngược lại còn lạnh lùng châm biếm.

 

Mặc dù đã chết, nhưng phải nói rằng, sự châm biếm này có phần đúng chỗ.

 

Có chút mùi vị của “trò cười ở địa ngục” rồi.

 

“Vương Thăng đại nhân, thực ra loại võ giả này cũng không ít.” Nguyệt tưởng rằng Vương Thăng đang tức giận.

 

Ta không sao, chỉ là cảm thấy có chút buồn cười.”

 

“Vậy đã cần trở về chưa?”

 

“Đợi lát nữa đi, Xà Ma này có thói quen phóng thích rắn của mình, có lẽ bên ngoài còn có rắn.”

 

Hai người đứng đợi ở bên ngoài hang động, quả nhiên, mấy con Ma ảnh huyết xà xuất hiện.

 

 

Tất nhiên là không giữ lại bất kì con rắn nào trong số này, tất cả chúng đều bị Vương Thăng giết chết.

 

Hai người ở đây đợi đến ngày hôm sau, khi cảm thấy đã không còn Ma ảnh huyết xà thì mới chuẩn bị quay trở về.

 

Tất nhiên, trước khi đi, Vương Thăng phải cần Nguyệt giải quyết chút vấn đề.

 

Kết quả là Nguyệt không giữ lại gì cả.

 

“Đi, trở về thôi!”

 

Dưới sự hỗ trợ của Đại Bạch, cả hai đứng dậy rời khỏi sơn động, không ai biết được rằng, sơn động có vẻ bình thường này, lại chôn cất một vị tông sư mạnh mẽ.

 

Xà Ma, đến Thục Châu còn chưa làm được gì đã chết không chỗ chôn.

 

Trên đường trở về, Vương Thăng đột nhiên tự hỏi, trên đời này có cái gọi là địa ngục không, nếu có, Xà Ma nhất định sẽ rất thảm đấy?

 

Tất nhiên, câu hỏi này không ai biết câu trả lời.

 

Vào lúc này, ở nơi cách xa Thục Châu – Quan Tinh Cốc.

 

Cốc chủ dường như đã cảm nhận được điều gì đó.

 

Ông từ từ mở mắt ra.

 

“Xà Ma chết rồi, lại còn có liên quan đến Nguyệt?” Cốc chủ tính toán, nhưng lại phát hiện bản thân căn bản không tra ra được Nguyệt đi theo người nào: “Nguyệt quả là tìm được một người không tồi đấy, vậy ta cũng nên ra ngoài một chút!”

 

Quan Tinh Cốc chủ sớm đã biết Nguyệt và Tinh đã tìm thấy người mà ông muốn tìm, vì vậy vẫn luôn để ý.

 

 

Lần này ông phát hiện cái chết của một tông sư cường đại thế mà lại có liên quan đến Nguyệt, vì vậy đã thu hút sự chú ý của ông.

 

Quan Tinh Cốc chủ có thể chắc chắn rằng Nguyệt tuyệt đối không phải là đối thủ của Xà Ma.

 

Vậy thì chỉ có thể là người mà Nguyệt đi theo ra tay.

 

Trong trường hợp này, trái lại không cần phải lo lắng về sự an toàn của Nguyệt.

 

Về phần Tinh, chừng nào còn đi theo thiên mệnh chi tử, chừng đó sẽ không thể thực sự an toàn.

 

Sự lựa chọn của hai người, Quan Tinh Cốc chủ không có ý định can thiệp.

 

Những gì ông ấy cần chuẩn bị đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

 

Cũng nên ra ngoài một chút, hoàn thành mục tiêu của mình, lần này đích đến là Đại Chu, đế đô hoàng thành!

 

Vài ngày sau, Quan Tinh Cốc chủ đã đến đế đô của Đại Chu.

 

Nhìn hoàng thành vẫn hùng vĩ như trước, Quan Tinh Cốc chủ thở dài.

 

Những ngày này, ông nhìn thấy không ít địa ngục trần gian.

 

Nghĩ đến chỉ cần nói thì bí mật sẽ lộ ra, trong lòng Quan Tinh Cốc chủ càng thêm kiên định, bản thân là người được hưởng lợi, nhưng ông vẫn muốn xem xem liệu bản thân có thể phá hủy thứ đó hay không.

 

Ông còn chưa tới cổng thành đã bị người gác cổng ngăn lại.

 

“Đứng lại.”

 

“Bần đạo Quan Tinh Cốc chủ, đến bái kiến Hoàng đế Đại Chu.”

 

Hai cận vệ nhìn nhau.

 

 

Nhìn Quan Tinh Cốc chủ ăn mặc giản dị nhưng vô cùng uy nghiêm, liền buông bỏ phòng bị.

 

Đối với cận vệ của Hoàng thành, một trong những phẩm chất quan trọng nhất là khả năng phân biệt và kiến thức.

 

Tất nhiên là bọn họ biết rõ chín thế lực nổi danh nhất thiên hạ, mặc dù không thể xác nhận, nhưng dựa vào khí chất của Quan Tinh Cốc chủ, sợ rằng nếu ông thật sự muốn bái kiến Hoàng đế Đại Chu, bọn họ cũng thể tùy tiện ngăn cản.

 

Sau khi Quan Tinh Cốc chủ tiến vào hoàng thành, ông phát hiện rằng ngay cả hoàng thành cũng không còn sôi nổi nữa.

 

Chẳng mấy chốc, ông đã tìm thấy người mà trước kia ông từng cứu khi đi du ngoạn.

 

Người đó bây giờ là một đại quan, có lẽ có thể đạt được mục đích của mình.

 

Nếu không đành phải dùng đến phương pháp đơn giản thô bạo nhất rồi…

 

Quan Tinh Cốc chủ rất nhanh đã tìm được người rồi.

 

Những người có quan hệ sâu sắc với ông thì rất dễ tìm, cái người đã nhận ân huệ của Quan Tinh Cốc chủ này từng là Binh bộ thượng thư của Đại Chu, đồng thời cũng là võ giả cấp tông sư, tên Võ Nguyên Thành.

 

Võ Nguyên Thành rất vui khi gặp lại Quan Tinh Cốc chủ, hắn không biết liệu đó là do được gặp lại vị ân nhân cứu mạng của mình, hay do Quan Tinh Cốc chủ là một trong những số ít đại tông sư trên thiên hạ.

 

 

0.05496 sec| 2436.5 kb