Dù những thành viên cốt cán đã bỏ chạy, nhưng vẫn còn rất nhiều người ở lại và trung thành với Hoàng thất.
Đó là lý do tại sao Hoàng thất không bị sụp đổ ngay lập tức.
Nhưng hầu hết những cường giả còn lại đã chết trong trận chiến với Trầm Huyền, còn rất ít người thực sự có thể được điều động được đã dần dần bị bào rút bởi các đại gia tộc. Bây giờ đã không còn để lại nhiều thực lực nữa.
Về phần tiểu Hoàng chủ thì sao?
Là một con bù nhìn được đưa lên, nói là người đứng đầu lớn nhất của cả Hoàng thất, nhưng lại không huy động được lực lượng nào.
Võ Nguyên Thành không biết rõ tại sao Quan Tinh Cốc chủ lại muốn tìm tiểu Hoàng chủ.
Tuy nhiên người của các đại gia tộc khác đã bị thu hút bởi việc rời đi của Võ gia, Võ Nguyên Thành đã bí mật đưa Quan Tinh Cốc chủ vào cung, tìm thấy vị tiểu Hoàng chủ hiện tại.
Không thể không nói, tiểu Hoàng chủ mặc dù chỉ là một con bù nhìn, nhưng cậu vẫn là Hoàng chủ, không ai khó dễ cậu.
Đương nhiên, tất cả những thị nữ cận vệ, nói là chăm sóc, nhưng thực sự là đang giám sát.
Mà đám người trông coi đương nhiên là dưới trướng của tể tướng, kẻ đã đưa tiểu Hoàng chủ lên nắm quyền.
Võ Nguyên Thành cũng là một trong số đó, nên có thể dễ dàng đuổi tất cả những người này đi.
Sau khi Võ Nguyên Thành đuổi người đi, chỉ có Quan Tinh Cốc chủ nhìn thấy một tia oán hận trong mắt tiểu Hoàng chủ, nhưng rất nhanh liền biến mất, sự oán giận này không nhằm vào Võ Nguyên Thành, mà là những nữ thị vệ đó.
Những người đó phân biệt đối xử, chẳng lẽ là tiểu Hoàng chủ bị ngược đãi rồi?
Nhưng nhìn từ con mắt của Quan Tinh Cốc chủ, trông không giống chút nào!
Loại cảm xúc này đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, vậy nên Quan Tinh Cốc chủ không có manh mối gì, chỉ có thể đem nghi hoặc này giấu trong lòng.
“Võ đại nhân, ngài tới rồi, có mang cho ta đồ ăn ngon không?”
Cảm xúc vừa rồi cứ như thể chưa từng có, tiểu Hoàng chủ nhìn thấy Võ Nguyên Thành liền lập tức đứng lên, đi tới bên cạnh Võ Nguyên Thành làm nũng.
Hai người này có vẻ rất thân thiết.
Nhìn thấy tiểu Hoàng chủ gần gũi với mình, Võ Nguyên Thành cũng lộ ra nụ cười.
Khi đó bởi vì bản thân có chút đồng tình, vậy nên đặc biệt chiếu cố tiểu Hoàng chủ, đến mức tiểu Hoàng chủ rất thân cận với hắn.
Những thế lực khác, bất kể là thế lực của Hoàng tộc hay thế lực của tể tướng, đều coi Hoàng chủ không khác gì một con bù nhìn, cho nên mới có
thể dung túng những chuyện này.
Có lẽ lý do mà Võ Nguyên Thành không rời đi cũng có một chút liên quan đến tiểu Hoàng chủ.
Nói sao đi chăng nữa, tiểu Hoàng chủ cũng chỉ mới tám tuổi.
Võ Nguyên Thành nghĩ đến kết cục có thể xảy ra với tiểu Hoàng chủ, trong lòng cũng có chút buồn, nhưng tiếc là hắn không có bất kỳ giải pháp nào, chỉ có thể coi là “một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ” thôi.
Nhưng không hẳn là không thể xoay chuyển được.
“Hoàng chủ, lần này thần không phải mang đồ ăn đến cho người, nhưng thần mang đến một người, vị này là một trong chín đại tông sư trên thiên hạ, Quan Tinh Cốc chủ đại nhân.”
Quan Tinh Cốc chủ chính là bước ngoặt của tiểu Hoàng chủ.
“Quan Tinh Cốc? Đó có phải là thế lực rất rất hùng mạnh mà phụ hoàng đã nói không? Thân là cốc chủ ngài chắc hẳn rất mạnh đúng không? Có thể đưa ta ra ngoài xem chợ đêm được không? Nghe nói ở đó rất náo nhiệt!”
Chợ đêm?
Chợ đêm ở đế đô từ lâu đã không còn nữa, nhưng Quan Tinh Cốc chủ vẫn gật đầu.
“Bây giờ ta mang tiểu Hoàng chủ ra ngoài một chuyến, chắc là không có vấn đề gì đúng không?”
Võ Nguyên Thành gật đầu.
Tiểu Hoàng chủ đã không còn giá trị lợi dụng nữa, vì vậy sẽ không có quá nhiều người quan tâm đến cậu ấy.
Điều duy nhất mà bọn họ quan tâm chính là cậu là người mang huyết thống Hoàng tộc cuối cùng còn lại.
Chỉ cần tiểu Hoàng chủ chết, đồng nghĩa với việc tất cả những người đại diện cho các đại tông sư mang mạch khí vận ấy đều chết.
Vì vậy tiểu Hoàng chủ bắt buộc phải chết.
Theo lý mà nói, Võ Nguyên Thành nên tổ chức chuyến đi cho tiểu Hoàng chủ, ngay cả khi hắn không thể ngăn cấm cũng nên nhắc nhở một câu rằng phải quay về sớm.
Nhưng không hiểu tại sao hắn không nói gì, chỉ nhìn hai người dần dần biến mất trong màn đêm của Hoàng cung.
Hai người có lẽ đang đi tìm kiếm khu chợ đêm đã không còn tồn tại nữa!
Nhưng thực tế là, một già một trẻ, căn bản không có ra khỏi Hoàng cung, mà là đi tới một bức tường thành.
“Đây chính là nơi mà phụ hoàng đã dùng con át chủ bài của mình để đồng quy vu tận với Trầm Huyền, khi đó bức tường thành này được cho là có thể ngăn chặn cuộc tấn công toàn diện của các tông sư, đã bị phá hủy hơn nửa, nhưng dưới sự “đồng tâm hiệp lực” của các gia tộc, chỉ mất chưa đến nửa tháng đã được tu sửa lại, gần như không thể nhìn ra nơi đây đã từng bị làm hư hại.”
Đây là lời mà tiểu Hoàng chủ nói, vẫn non nớt như vậy, nhưng lại có cảm giác hoàn toàn không giống trước kia, dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo