Nhưng đã tới thời gian nên lên triều mà tiểu Hoàng chủ vẫn chưa đến. Nếu là trước kia thì không ai dám nói gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi chờ, nhưng bây giờ là tiểu Hoàng chủ!
Tiểu Hoàng chủ dám bỏ mặc bọn họ.
Tiểu Hoàng chủ đều bị bọn họ chà đạp một thời gian, đối mặt với tình huống này, trong lòng mỗi người đều cảm thấy bất mãn.
Thế nhưng, nghĩ đến sự tồn tại của Quan Tinh cốc chủ, bọn họ vẫn ở lại.
Nhưng gần nửa giờ nữa trôi qua, cuối cùng cũng có người không nhịn được.
“Võ đại nhân, Quan Tinh cốc chủ thật sự gặp tiểu Hoàng chủ sao?”
Đây cũng là nguyên nhân khiến mọi người ở lại lâu như vậy.
Quan Tinh cốc chủ cũng không che dấu hành tung nên rất nhiều người biết ông ấy đi gặp Võ Nguyên Thành, sau đó tới gặp tiểu Hoàng chủ.
Sau khi Võ Nguyên Thành xác nhận thì đều biết tiểu Hoàng chủ không phải nói lung tung, vì vậy tất cả mọi người đều đến.
Kết quả phải đợi rất lâu mà tiểu Hoàng chủ cũng không đến, nên không kiên nhẫn, vì thế mới hỏi Võ Nguyên Thành là người có liên quan duy nhất.
“Các ngươi đều biết đáp án, vì sao vẫn hỏi ta?” Võ Nguyên Thành cũng không ngẩng đầu lên.
Tuy hắn đã đuổi thị nữ thủ vệ đi nhưng vẫn có người nhìn thấy, hắn không tin những người này không nhận được tin tức.
Thị nữ thủ vệ của tiểu Hoàng chủ tận mấy chục người, có thể nói, mỗi người đại diện cho một gia tộc.
“Đều đã biết chuyện nên đừng giả mù hỏi ta, ta cũng không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì, lão tử cũng đã bảo người nhà đi rồi nên không sợ các ngươi.”
Mọi người đều trầm mặc.
Bọn họ không tin Võ Nguyên Thành không biết chuyện gì, nhưng đúng như Võ Nguyên Thành nói, tất cả người nhà của hắn đều đã đi, bây giờ không biết đang ở đâu nên không sợ uy hiếp.
Hơn nữa, nếu như không phải sắp chết thì họ bình thường rất ít khi đụng chạm đến người nhà.
Sau đó, Võ Nguyên Thành thật sự không biết xảy ra chuyện gì!
Hắn vốn định trốn, kết quả lại nhận được lệnh.
Không phải ông ấy muốn đi chợ đêm sao?
Tại sao đột nhiên cốc chủ lại trở thành quốc sư?
Đây là điều hắn chưa từng nghĩ tới.
Bây giờ ngoài việc chờ đợi thì không thể làm gì khác, họ không biết vì sao tiểu Hoàng chủ không tới.
Sau một phần tư canh giờ, tiểu Hoàng chủ cuối cùng cũng đến. Cậu ta ngồi vào vị trí cao nhất.
Bình thường, các đại thần đều phải đứng dậy hành lễ, nhưng thực tế thì sao?
Không có kẻ nào đứng dậy, thậm chí có người còn biểu hiện không tốt.
Lúc này, bên phe tôn thất có người nói: “Hoàng chủ, vì sao người lại đến muộn như vậy, để đám đại thần chờ ở đây. Thân là hoàng đế Đại Chu, còn đang trong thời kỳ loạn lạc, người nên làm gương để xứng đáng nhận được sự kính trọng của chúng đại thần…” Lời nói này là đang giáo huấn tiểu Hoàng chủ.
Người này đã từng bị Chu Thiên Nguyên giáo huấn nên muốn trả thù lên người tiểu Hoàng chủ.
Đáng tiếc, tiểu Hoàng chủ không hề để ý tới hắn.
Mà cậu ta nhìn về một góc, hỏi: “Quốc sư, ta nghe nói Hoàng chủ lên triều, người khác đều hành lễ. Tại sao những người này lại không hành lễ, có người còn nói năng lỗ mãng…”
Nửa câu đầu, mọi người chỉ coi là lời nói đùa, coi như tiểu Hoàng chủ ngây thơ, không hiểu chuyện. Nhưng đến nửa câu sau, lúc này mọi người mới để ý, có một lão giả khí chất thần tiên đứng ở góc đại điện.
Quốc sư!
Đó chính là Quan Tinh cốc chủ, không thể nghi ngờ!
Đại tông sư!
Quan Tinh cốc chủ nghe lời của tiểu Hoàng chủ, cũng mở mắt, bình tĩnh nói: “Hoàng chủ, quả thật là cần phải đứng dậy hành lễ, nếu không thì thật bất kính!”
Nói xong một cỗ khí thế vô hình mở ra, mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được một cỗ áp lực vô cùng mạnh mẽ. Dường như nó khiến mọi người không thể thở được.
Đồng thời, Quan Tinh cốc chủ nói: “Các vị, quy củ vẫn phải có.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó đứng lên.
“Tham kiến Hoàng chủ!”
Nếu bình thường, hoàng chủ sẽ nói miễn lễ, nhưng trên thực tế thì sao?
Tiểu Hoàng chủ không nói một lời, nhìn mọi người khom lưng hành lễ, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
“Ha ha ha! Vui quá, thật thú vị!” Nghe như một đứa trẻ nghịch ngợm đang cười đùa vậy.
Nhưng không ai thực sự nghĩ như vậy, giọng của Tiểu Hoàng chủ không như vậy.
Hôm nay, tâm trạng của tiểu Hoàng chủ không tốt!
“Vương thủ lĩnh!” Tiểu Hoàng chủ lại nói.
Rất nhanh, một người xuất hiện giữa triều.
“Các ngươi biết ngài ấy làm gì không? Ngài ấy đã điều tra chứng cứ phạm tội của các ngươi đây. Ta thật sự phải cảm ơn các ngươi, ra tay mà không hề che giấu. Ngài ấy chỉ tùy tiện điều tra đã hiểu rõ sự tình.”
“Vương thủ lĩnh, đọc đi!”
Người được gọi là Vương thủ lĩnh này ấy ra một cuốn sổ và đọc nó một cách vô cảm: “Kế hoạch của tể tướng…”
Vương thủ lĩnh đã dành gần nửa giờ chỉ hoàng cungc cuốn sổ, cho dù là võ giả, sau khi đọc xong thì giọng cũng đã khàn đi.
“Đã có chứng cứ phạm tội rồi, ngươi cũng nên thú tội rồi chứ?”
Tể tướng ngẩng đầu lên, nói: “Hoàng chủ, ý của người là gì?”
Mọi người đều có dự cảm không tốt.
“Không có gì, chỉ là phạm tội thì nên bị trừng phạt.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo