“Nhưng dựa theo tư duy lúc trước, suy nghĩ này lại rất rõ ràng. Có phải là vì cái gì đó không trọn vẹn nên phải bổ sung mới có thể đạt tới cảnh giới trên đại tông sư?”

 

“Rất có thể, nếu bỏ qua chuyện của tiểu Hoàng chủ, chỉ còn chuyện của thất đại tặc. Bảy vị đại tông sư bị gọi là trộm, chứng tỏ đã ăn trộm cái gì, có lẽ phải giết bọn họ mới có thể bù đắp thứ không trọn vẹn kia.”

 

 

Vương Thăng xâu chuỗi tất cả tin tức lại với nhau thì nhận được một lời giải thích hợp lý.

 

“Vì thế, vấn đề bây giờ là, thứ không trọn vẹn rốt cuộc là cái gì. Và bảy vị đại tông sư đã trộm cái gì. Vấn đề nghiêm túc nhất là tin tức của Quan Tinh cốc chủ có thật sự chính xác không?”

 

Câu nói cuối cùng của Vương Thăng dường như phá hủy tất cả suy đoán trước đó. Nhưng việc nghi ngờ này rất cần thiết.

 

Đánh giá từ những tin tức nhận được, Quan Tinh cốc chủ chắc chắn đã chết.

 

Không ai biết, Quan Quan Tinh cốc chủ trước khi chết đang trong trạng thái gì, ông ấy tỉnh táo hay không?

 

Vì vậy nhất định phải có một vài nghi ngờ.

 

Nguyệt cũng không phản đối.

 

Hắn không nghi ngờ Quan Tinh cốc chủ, nhưng cũng sẽ không để cho người khác hoài nghi mình.

 

Hơn nữa hắn biết tạm thời Vương Thăng sẽ không để ý chuyện này.

 

Vì hắn biết rõ chuyện này liên quan đến cảnh giới đại tông sư, nếu như không đủ thực lực để thăm dò thì có thể dẫn tới tai họa.

 

Nhưng nếu Vương Thăng muốn thì chuyện này sau này chắc chắn sẽ được xử lý.

 

Sự thật không khác những gì Nguyệt suy đoán lắm.

 

Vương Thăng đã bị thu hút, nhưng nếu hắn nhúng tay vào, nhất định sẽ có thứ gọi là khuyết điểm ảnh hưởng đến hắn, khiến hắn không thể tiếp tục tu luyện.

 

Cho nên hắn nhúng tay vào hay không còn phải dựa vào tình hình thực tế.

 

 

Nguyệt không biết hắn nghĩ thế nào, vì thế nói: “Chuyện này xử lý như thế nào, Vương Thăng đại nhân, ngài hãy làm chủ.”

 

Vương Thăng gật đầu, sau đó nhìn ngọc giản.

 

Hắn đã nghe hết tin tức bên trong ngọc giản nhưng không có tác dụng gì. Dù sao nó cũng là di vật của Quan Tinh cốc chủ, theo lý thì nên trả lại cho Nguyệt, nhưng hắn lại có hứng thú với thứ này.

 

“Nguyệt, có thể để lại cho ta quan sát ngọc giản này vài ngày được không?”

 

Hắn rất quan tâm đến cách truyền âm của ngọc giản này, và muốn thử liệu bản thân có thể phục chế hay không.

 

“Có thể, chẳng qua là vật ngoài thân mà thôi. Với Quan Tinh cốc, quan trọng nhất là truyền thừa.”

 

Mặc dù nói như vậy nhưng với thần thức của mình, Vương Thăng vẫn có thể nhận ra Nguyệt muốn giữ nó lại.

 

“Nguyệt, không thẳng thắn là không tốt, yên tâm đi, hai ngày nữa ta sẽ trả lại cho ngươi.”

 

Nếu như có thể tìm được manh mối thì chỉ cần một hai ngày là đủ rồi, nếu như không thể thì cho nhiều thời gian hơn cũng nhìn không ra cái gì.

 

“Vương Thăng đại nhân…” Nguyệt có chút lúng túng.

 

“Không sao, chuyện bình thường mà.” Cảnh tượng này không khác gì cảnh “chủ tớ tình thâm”.

 

Sau đó, Nguyệt cáo lui trước, chủ động rời đi.

 

Vương Thăng cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn thực sự không thể ứng phó trường hợp này.

 

Sau khi Nguyệt rời đi, hắn bắt đầu nghiên cứu ngọc giản. Không phải tự nhiên hắn muốn nghiên cứu ngọc giản, hắn cảm nhận được khí tức “Thần” ở trong ngọc giản.

 

 

Trời ơi!

 

Võ giả cấp tông sư chắc chắn không liên quan đến chuyện này.

 

Võ giả đại tông sư có lẽ cũng không liên quan. Nếu có thì cũng không đạt tới trình độ tinh diệu như vậy.

 

Quan Tinh cốc chủ đạt tới cảnh giới mới nên có thể vận dụng nó.

 

Cũng không phải hệ thống võ giả không đủ tốt nên mới sử dụng “thần” muộn như vậy.

 

Hệ thống võ giả vốn vô cùng coi trọng khí huyết và chiến lực, Vương Thăng cũng lấy hệ thống võ giả làm cơ sở mới có thể ở cảnh giới Trúc Cơ mà có chiến lực cường đại.

 

Hệ thống võ giả rất tài năng.

 

Vương Thăng không bỏ qua suy nghĩ hiện tại, có thanh tiến độ thì con đường này là thích hợp nhất, kết hợp được ưu thế của cả hai.

 

Giống như bây giờ, dựa theo chiến lực, hắn chỉ mới gần đạt tới cảnh giới đại tông sư mà thôi.

 

Nhưng “thần” đã biến thành thức thần, có lẽ hắn có thể học được chiêu này của Quan Tinh cốc chủ.

 

Điều duy nhất hắn cần làm bây giờ là tìm ra nguyên tắc.

 

Sau khi Quan Tinh cốc chủ có thể lợi dụng thức thần, lập tức tạo ra được ngọc giản này. Mà hắn biết cách sử dụng thức thần từ lâu, nhưng lại sử dụng rất nông cạn.

 

Nhưng hắn không có bất kỳ cảm giác nào.

 

Quan Tinh cốc chủ tu luyện trong bao lâu trong khi hắn chỉ mới tu luyện. Với sự chênh lệch về thời gian tu luyện một, hai trăm năm này thì dù có thanh tiến độ cũng không thể dễ dàng xóa bỏ.

 

 

Chênh lệch là chuyện rất bình thường, việc hắn phải làm là lợi dụng thanh tiến độ để xóa bỏ sự chênh lệch này.

 

“Muốn làm chuyện này nhất định phải có thức thần, trong đó có hai điểm quan trọng, một là làm sao dung hợp lời mình muốn nói vào trong thức thần, hai là làm thế nào để thức thần dung hợp với vật dẫn, sau đó để lại lời nói ở bên trong.”

 

“Còn nữa, vật dẫn ấy có nhất định phải là ngọc không? Có thể thay bằng những thứ khác không?”

 

Đây chính là vấn đề Vương Thăng đang phải đối mặt.

 

 

1.70250 sec| 2435.969 kb