Chu Thanh Hải lại tìm trong hoàng cung, đây vốn là điểm dừng chân cuối cùng mà hắn nghĩ tới. Hắn trực tiếp dẫn người đến nơi cất giữ kho báu bí mật của hoàng thất.

 

Khi vừa mở cửa, hắn chỉ nhìn thấy một đống tro màu đen khổng lồ, và một lá thư trên mặt đất.

 

Ngôn từ trong bức thư rất non nớt, giống như của một đứa trẻ. Nội dung trên thư cũng rất “ngây thơ”.

 

“Hoàng huynh, có vui không? Có bất ngờ không? Tất cả linh dược trong hoàng thành đều bị ta thu thập cùng một chỗ, chờ ngươi đến lấy, hoàng đệ có tốt với ngươi không? Nhưng hoàng đệ không cẩn thận đốt hết chúng rồi, tiếc thật. Hoàng huynh chắc sẽ tha thứ cho ta chứ?”

 

“Những bí kíp hay vũ khí và những thứ không đốt được, ta tặng cho người hữu duyên rồi. Hoàng huynh cầm nhiều ‘linh dược’ như vậy chắc sẽ rất vui, phải không?”

 

“Cuối cùng, chắc ngươi cũng xem nghi lễ tế trời rồi phải không? Ta biết ngươi rất mong đợi vị trí đó, tiếc là, người cuối ngồi ở vị trí đó là ta!”

 

“Ngươi ăn cứt đi!”

 

Nội dung thư rất ngắn, nhưng lại khiến Chu Thanh Hải vô cùng tức giận.

 

Tiểu Hoàng chủ chỉ mới tám tuổi, nhưng rất thông minh, có thể nghĩ được rất nhiều chuyện, kể cả chuyện Chu Thanh Hải sẽ đến hoàng cung cướp tài sản.

 

 

Tiếc là không để lại cho hắn một cái gì, tiểu Hoàng chủ đã hủy đi toàn bộ.

 

Hoàng thất Đại Chu tồn tại năm trăm năm có vô số thứ tốt nhưng hắn không để lại một chút tài nguyên tu luyện nào.

 

Nếu muốn hủy, vậy thì hủy tận cùng.

 

Giống như một đứa trẻ đang hờn dỗi?

 

Đúng vậy, nó là một đứa trẻ.

 

“Chu Thanh Giang!”

 

Chu Thanh Hải hét xong thì vết thương trong cơ thể rốt cuộc không thể áp chế được, trong nháy mắt hôn mê bất tỉnh.

 

Một cơn co giật nữa lại tới.

 

 

Không ai biết chuyện trong hoàng thất Đại Chu, nhưng chuyện của Thái Nhạc lại truyền ra ngoài.

 

Tiểu Hoàng chủ tám tuổi tự sát, nguyền rủa nguyên thái tử Đại Chu đang chạy trốn. Toàn bộ Tông sư đại thần đều bị Quan Tinh cốc chủ giết chết. Cả chuyện Quan Tinh cốc chủ không biết chiến đấu với cái gì, và cả chuyện ông ấy lẩm nhẩm câu “thất đại tặc trong thiên hạ” toàn bộ đều truyền ra ngoài.

 

Ngoại trừ những nơi hoàn toàn cách ly với thế giới thì chỉ sau một tháng, tất cả mọi người đều biết được những tin tức này.

 

Trong đó, vấn đề được thảo luận nhiều nhất chính là chuyện tiểu Hoàng chủ tự sát, nguyền rủa nguyên thái tử và câu nói “Thất đại tặc trong thiên hạ” mà Quan Tinh cốc chủ nói trước khi chết.

 

Những người đầu tiên thì bị hấp dẫn bởi ân oán hoàng gia, những người sau thì tò mò vì bí ẩn của nó.

 

 

Phần lớn mọi người đều cảm thấy “Thất đại tặc” chính là Quan Tinh cốc và bảy vị đại tông sư của Biên Cảnh Quân, nhưng cũng có người nói không phải.

 

Quan Tinh cốc chủ đã chết, nên không ai có thể nói rõ rốt cuộc đó là ai.

 

Ngoại trừ hai người, một người được gọi là Nguyệt, một người là Tinh, và họ đều biết sự thật trong cũng một ngày.

 

Giống như những người xem cuộc chiến lúc đó nhìn thấy, hai luồng ánh sáng trắng kia chính là thứ cho Nguyệt và Tinh.

 

Cả hai đều nhận được một thứ giống như một viên ngọc trắng.

 

Tinh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Nguyệt thì dưới sự chứng kiến của Vương Thăng đã nhận được nó.

 

Thứ đó trực tiếp bay vào phòng Nguyệt, không lâu sau, Nguyệt tới tìm hắn.

 

“Vương Thăng đại nhân, cốc chủ đã qua đời.”

 

Vương Thăng rất dễ thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Nguyệt, đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy sự bi thương không thể che dấu của hắn.

 

“Ở đây có chuyện gì quan trọng sao?”

 

“Không, chỉ có một vài tin không quan trọng lắm. Ta nghĩ Vương Thăng đại nhân sẽ muốn xem.”

 

“…”

 

Làm sao hắn có thể chịu được đây!

 

Vương Thăng từng nghe nói quan hệ quan hệ giữa Quan Tinh cốc chủ và Nguyệt là phụ tử hay sư phụ gì đó, nói chung là rất thân thiết.

 

Quan Tinh cốc chủ mất nhưng Nguyệt lại đưa đồ cho hắn.

 

 

Mặc dù trong lòng phàn nàn nhưng nếu đã đưa tới, hắn vẫn phải nhìn một chút.

 

Chỉ là… sao hắn có thể nhìn thấy cái này?

 

Bất kể nhìn thế nào, hắn cũng cảm thấy nó giống viên ngọc giản trong tiểu thuyết tu tiên!

 

Trên đời này có thứ cao cấp như vậy sao?

 

Hay, sự chênh lệch giữa tông sư và đại tông sư lớn như vậy?

 

Nguyệt nhìn ra nghi hoặc của Vương Thăng, nói: “Thứ này là đồ cuối cùng mà cốc chủ lấy ra dán ở trán, có thể thu hoạch tin tức bên trong.”

 

Càng ngày càng giống ngọc giản.

 

Vương Thăng không chút do dự, làm theo Nguyệt nói, quả thật nhận được tin tức bên trong.

 

Có vẻ như đây là một đoạn văn.

 

“Thời gian của Nguyệt không nhiều, chỉ có mấy câu.”

 

“Ngoại trừ các thế lực đại tông sư khác, thì không thể tách rời. Vì họ tồn tại đã lâu. để đạt được *, mặc dù thực lực bọn họ không cao, nhưng là kẻ trộm trong thiên hạ, nếu có thể, nhất định phải giết!”

 

“* Tất cả đều không trọn vẹn, như có khả năng, **!”

 

“Cao hơn đại tông sư còn có cảnh giới khác. Vật truyền âm này chính là sản phẩm trên đại tông sư, cảnh giới đó có lẽ có liên quan tới khí vận, nhưng không thể ỷ lại nó!”

 

“Cuối cùng, nếu có thể, hãy dựng mộ cho tiểu Hoàng chủ, cậu ta rất đáng thương. Hơn nữa, không có cậu ta, ta cũng không cách nào thu được vài tin tức. Hãy dựng ở bên cạnh mộ mẫu thân cậu ta, vị trí ở phía tây hoàng cung, ngọn núi cao nhất. ”

 

 

0.26232 sec| 2478.172 kb