Huyết Đao đường, là bộ phận chấp pháp của Thiên Đao Thành, võ giả có thể đi vào trong đó cũng đạt ít nhất là cấp bảy, trong đó còn có chín vị tông sư trấn giữ, là một trong bộ phận mạnh nhất trong Thiên Đao Thành, khiến cho rất nhiều thế lực nghe danh thôi đã sợ mất mật.
Thấy tin tức này, tất cả những người thuộc phạm vi của thế lực Thiên Đao Thành lập tức câm miệng.
Cho dù có phải là “Tặc” hay không, không phải bất cứ người nào cũng có thể rung chuyển thế lực có đại tông sư.
Trong tình huống này thì chuyện cũng dần dần lắng xuống.
Rốt cuộc thì có sức mạnh mới có thể nói chuyện trong cái thế giới này.
Thực lực không đủ, thì đúng là cái gì cũng không làm được.
…
Còn về trại Thanh Sơn bên này, tính đến lần tỷ võ cuối cùng cũng đến năm này đã được một năm trời.
Mỗi một tháng trao đổi với người của ba đại gia tộc về tỷ võ là một con đường lấy được tin tức rất quan trọng với Vương Thăng, thế nên không cần mình đi tìm nữa.
Lần này Vương Thăng cũng tới, biết được tin tức thì hắn âm thầm ra quyết định.
“Sau này tìm cơ hội dời mộ phần của tiểu Hoàng chủ đến nơi Quan Tinh Cốc chủ nói đi!”
Chuyện duy nhất tiểu Hoàng chủ có thể làm sai chính là sinh ra và sống ở hoàng gia, hơn nữa còn sinh muộn.
Trong quan điểm của người thế hệ bề trên như Hoàng chủ Chu Thiên Nguyên, giá trị của tiểu Hoàng chủ không có giá trị lớn như nguyên Thái Tử, cho nên cũng chỉ có thể để cậu ta lại.
“Người thắng, Giang Nguyên!”
Lại kết thúc một lần tỷ võ nữa, cuối cùng người thắng vẫn là Giang Nguyên.
Vương Thăng cũng gặp mặt đứa trẻ này nhiều lần.
Lần nào cũng càng ẩn giấu sâu hơn những lần trước, nếu như nói ẩn giấu ba thành sức mạnh trong lần đầu tiên gặp mặt, bây giờ đã ẩn giấu năm thành.
Dường như Lưu Kiến An cũng học thói xấu theo Giang Nguyên, ẩn giấu rất nhiều, nhưng mà cũng chưa có ẩn giấu nhiều như Giang Nguyên, chỉ ẩn giấu được khoảng ba thành sức mạnh.
Nói cách khác có thể đánh bại Lưu Kiến An mạnh nhất trong trường học của trại Thanh Sơn bằng năm thành sức mạnh.
Không có gì bất ngờ xảy ra, nhanh thôi Giang Nguyên cũng sắp đạt tới võ giả cấp hai, chẳng mấy chốc sẽ không chơi chung với đám người Lưu Kiến An nữa.
Thứ gọi là thiên phú này, thật đúng là không theo lẽ thường.
Đặc biệt là bây giờ vẫn là võ giả cấp thấp, chênh lệch tài nguyên với nhau cũng không lớn.
Giang Tu Thành rất vui vẻ, có sự tồn tại của Giang Nguyên, nên lấy làm nở mày nở mặt lắm!
Thôn trưởng vẫn đang trao đổi kinh nghiệm tổ chức võ giả có thế lực với người của ba gia tộc Thanh Giao, nhưng mà Vương Thăng biết, quyển sổ kia của thôn trưởng đã được viết rất dày.
Lưu Kiến An còn đang nói chuyện cùng Giang Nguyên, vừa nói thì hai người vừa rời khỏi đám người.
Dĩ nhiên mấy người cường giả ở chỗ này cũng nhìn thấy.
Nhưng mà cũng không có ai ngăn cản, cũng không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy.
Chỉ cần ở trong vùng phụ cận, không đi quá xa, có bọn họ thì chắc chắn sẽ không xuất hiện cái gì bất ngờ.
Thứ khác biệt duy nhất chính là, những người khác cho rằng chẳng qua hai người bọn họ đang đi chơi cho vui, mà Vương Thăng biết hai người sắp đi tiến hành đối chiến thực thụ.
Hai người còn nhỏ tuổi nhưng đã biết ẩn giấu sức mạnh, trong lúc tỷ võ cũng sẽ không vận dụng ra toàn bộ sức mạnh, toàn là diễn xuất trước sau đó mới đi đến nơi không có ai nhìn thấy để tiến hành đối chiến thực thụ.
Còn về phần thưởng được phân phối thế nào thì hắn cũng không rõ lắm.
Dĩ nhiên, cho dù là âm thầm tỷ võ, Lưu Kiến An cũng không thắng Giang Nguyên, thậm chí thua nhanh hơn.
Lần này cũng không có bất ngờ gì cả.
“Ta sắp đột phá võ giả cấp hai, chắc chắn sẽ không chiến đấu với ngươi trong lần tiếp theo nữa.”
Giang Nguyên mười một tuổi, trở thành võ giả cấp hai, đúng là làm người kinh ngạc.
“Võ giả cấp hai sao?”
Lưu Kiến An cảm thấy mình cùng còn thiếu một chút xíu là gần như đột phá võ giả cấp hai được rồi, nhưng đối với hắn và Giang Nguyên mà nói, không có đạt tới cảnh giới hoàn toàn hoàn mỹ là sẽ không đột phá.
“Ta đoán chắc chắn còn một khoảng thời gian, nhưng mà ta sẽ đuổi kịp ngươi rất nhanh.”
Mặc dù Lưu Kiến An cũng thua nhiều lần, nhưng cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng.
Hắn đã từng trải qua những ngày trốn chạy, thứ thất bại này thì vẫn chưa nhằm nhò gì.
“Ngươi nhỏ hơn ta khoảng hai tuổi…”
“Một tuổi!” Lưu Kiến An nhấn mạnh.
“Được rồi, một tuổi thì một tuổi, nhỏ hơn ta một tuổi nhưng đã đạt được trình độ này, thì vẫn lợi hại hơn ta ở thời điểm đó, ắt hẳn sau này sẽ vượt qua ta, dẫu sao càng tới cấp cao hơn thì càng khó đột phá hơn.”
Cũng bởi vì điều này nên rất nhiều võ giả bị võ giả trẻ tuổi đuổi kịp.
Thiên phú không tốt thì có thể sẽ giậm chân ở một cửa ải rất lâu, lúc bấy giờ những võ giả trẻ tuổi thiên phú trác tuyệt đó sẽ thừa cơ hội vượt qua chỉ trong một bước.
Lưu Kiến An và Giang Nguyên cũng hiểu đạo lý này.
Lưu Kiến cũng không tin một chữ nào trong lời của Giang Nguyên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo