Quan Tinh Cốc chủ vốn tưởng rằng tiểu Hoàng chủ sẽ giả vờ với ông, nhưng lại không ngờ rằng tiểu Hoàng chủ hoàn toàn không có ý nghĩ giả vờ đã rực tiếp “trải bài” với ông rồi.

 

 

“Đường đường là một trong chín đại tông sư trên thiên hạ Quan Tinh Cốc chủ đại nhân, ngài lại tìm tới một con bù nhìn nhỏ bé như Hoàng chủ ta, nhất định là có mục đích, không cần phải nói, ta đồng ý rồi!”

 

Ngay cả Quan Tinh Cốc chủ cũng có chút sửng sốt, hỏi: “Không sợ sẽ là loại việc có thể hủy diệt Đại Chu sao?”

 

Tiểu Hoàng chủ nói: “Đại Chu, sớm đã bị hủy hoại rồi, chỉ có phụ hoàng ta cho rằng có thể cứu vãn… Không, ông ấy cũng cảm thấy không còn cách nào cứu vãn nữa rồi, bằng không tại sao mang đại ca và đại tỷ của ta đi như vậy chứ.”

 

Vị Hoàng chủ tiền nhiệm không phải là người thích quanh quẩn trong hậu cung.

 

Vả lại, bản thân ông cũng là một cường giả, rất khó có con, nên chỉ sinh được ba đứa.

 

Con trai cả, cũng chính là Thái tử, Chu Thanh Hải; con gái thứ hai Chu Thanh Tuyết và tiểu Hoàng chủ hiện tại Chu Thanh Giang.

 

Con trai cả và con gái bị đưa đi, chỉ còn lại con trai thứ ba, Chu Thanh Giang, đang bị điều khiển như con rối.

 

Quan Tinh Cốc chủ không nghe thấy sự oán giận của Chu Thanh Giang, như thể mọi thứ đều không liên quan gì đến cậu ấy.

 

“Ông ấy đã sinh ra ta, nuôi nấng ta, cho ta những điều kiện tốt nhất, bây giờ chỉ là muốn dạy ta tất cả mọi thứ liên quan đến tính mệnh mà thôi, một cuộc giao dịch bình thường.”

 

Chu Thanh Giang nói chuyện có vẻ rất bình tĩnh, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể che giấu được sự bi thương trong lời nói.

 

Cậu ấy thực sự đã bị phụ hoàng của mình dùng làm mồi nhử.

 

Tính cách của một đứa trẻ tám tuổi dù có trưởng thành đến đâu cũng sẽ lộ ra một chút bản tính vốn có, nhưng chỉ là tiểu Hoàng chủ che giấu bản tính này rất tốt.

 

 

Thật khó để tưởng tượng rằng bằng cách nào mà một đứa trẻ tuổi còn nhỏ như vậy lại có thể làm được.

 

“Người thật sự có thể đi, ví dụ như ta giúp người.”

 

“Không cần đâu, bọn họ đều nói, phụ hoàng ta có lẽ là người có thể phục hưng Đại Chu, tổ tông ta cho là như vậy, Hoàng thất cho là như vậy, có lẽ ngài cũng cho là như vậy, nhưng từ thời điểm phụ hoàng đưa anh cả ta đi liền không phải như vậy nữa rồi, đã không còn xứng đáng với cái danh hiệu này nữa.”

 

“Hoàng thất Đại Chu, kẻ chưa chiến đấu đã bỏ trốn, trảm! Kẻ lâm trận bỏ chạy, trảm! Kẻ vứt bỏ đất đai gia tộc, trảm!”

 

“Đây đã từng là giới luật của tổ tiên Đại Chu trước kia.”

 

“Không phải do lão tổ tông của các khí vận đại tông sư đặt ra, mà là do lão tổ tông đời trước đặt ra, hiện tại bất luận là anh trai ta hay là phụ hoàng ta đều vi phạm giới luật này, nếu bọn họ đã không tuân thủ, vậy ta sẽ là người tuân thủ, vinh quang của Đại Chu sẽ phụ thuộc vào ta!”

 

Nghe những lời này, Quan Tinh Cốc chủ cảm thấy cậu ấy như thế này mới giống một đứa trẻ chứ!

 

Nhưng mà ông cũng chẳng nói được gì, nhìn tiểu Hoàng chủ đang lặng lẽ khóc, Quan Tinh Cốc chủ ý thức được người trước mắt này dường như chỉ là một đứa trẻ tám tuổi bị phụ hoàng dùng làm mồi nhử, bị anh trai và chị gái của mình bỏ rơi.

 

Một mình bị mắc kẹt ở Hoàng thành, đối mặt với sự tuyệt vọng vô tận.

 

Chưa sống yên ổn được bao lâu, nhưng lại phải đối mặt với tất cả những rắc rối, thậm chí là không còn sức lực để đối phó với chúng.

 

“Thật sự không định rời đi sao?”

 

Tiểu hoàng chủ lau nước mắt, nói: “Không đi!”

 

“Được thôi, vậy người hãy nói điều kiện của người đi!”

 

 

“Giúp ta tiêu diệt Tể tướng, Lễ bộ thượng thư… tổng cộng hai mươi ba quan viên.”

 

“Đây đều là các đại thần trong triều đình.”

 

“Đương nhiên là ta biết rồi, vậy thì đã làm sao, dù gì thì Đại Chu cũng chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa mà thôi, ngài xem trong thiên hạ còn bao nhiêu người sẽ tuân theo mệnh lệnh của Hoàng tộc, những người đó chính là muốn ta chết, nếu đã như vậy, ta sẽ để bọn chúng chết trước!”

 

Giọng nói của tiểu Hoàng chủ vô cùng kiên định.

 

Ban đầu bản thân không có cơ hội này, nhưng bây giờ chưa hẳn là không có!

 

Chín vị đại tông sư trong thiên hạ tuyệt đối không phải là hư danh.

 

Quan Tinh Cốc chủ nhân trầm mặc một hồi, nói: “Được, ta đồng ý!”

 

Để đạt được mục đích ấy, mấy tên cặn bã đó có đáng là gì.

 

“Thế là ước định xong rồi nhé, vậy xin hỏi cốc chủ gia gia, mục đích của ngài là gì?” Tiểu Hoàng chủ khôi phục lại bộ dáng đáng yêu trước kia.

 

“Mục đích của ta rất đơn giản, đó chính là muốn Hoàng chủ người tiến hành nghi lễ tế trời, kiểu kiểu như vậy… “

 

Tiểu Hoàng chủ nửa hiểu nửa không hiểu.

 

Mặc dù cậu ấy đã trở thành Hoàng chủ, nhưng điều này hoàn toàn là ngoài ý muốn, nên chắc chắn sẽ không biết một vài bí mật.

 

Quan Tinh Cốc chủ không ngạc nhiên, nói: “Hoàng chủ người biết đấy… chuyện này trừ khi người có thể tự mình thăm dò, nếu không thì không thể để có người thứ ba biết được, thế nên Hoàng chủ có muốn hợp tác với ta không?”

 

 

0.12324 sec| 2432.414 kb