Nguyên thái tử Chu Thanh Hải đang chạy trốn cũng nhận được tin này.

 

Lúc này, nguyên đại công chúa Chu Thanh Tuyết đang bên cạnh Thái tử.

 

“Đại ca, để tiểu hoàng chủ một mình liệu có được không?”

 

Chu Thanh Hải suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chỉ là mạng của hắn…”

 

“Mạng… thì sao?” Chu Thanh Tuyết nói nhỏ.

 

Đại ca và nàng ta đã dẫn theo quá nhiều lực lượng.

 

Phụ hoàng vừa chết, hoàng cung căn bản không còn bất kỳ quyền hành nào, để tiểu đệ ở lại, cho dù hắn chết, mẫu hậu cũng sẽ chết, chuyện như vậy thật sự tốt sao?

 

Theo đạo lý thì đại ca phải là người đối mặt với chuyện này. Mà nguyên nhân phụ hoàng lựa chọn hắn chính là vì đại ca có thực lực của đại tông sư.

 

Nhưng tất cả đều dựa vào thời gian tích lũy!

 

Nhưng nàng ta cũng không có cách nào, sau này nàng mới biết, những người bỏ trốn không có tiểu đệ, nắm quyền trong tay cũng không thể tiến vào cung.

 

Trừ phi là đại ca ra tay…

 

Lúc này Chu Thanh Hải cũng đang suy nghĩ điều gì đó.

 

 

Quan Tinh cốc chủ đại tông sư thực sự đã nhúng tay vào chuyện của hoàng tộc, liệu có cách nào kéo ông ấy về phe mình không.

 

Dù sao, hắn mới là người thừa kế chính thức của Đại Chu. Hơn nữa hắn còn có thứ đó, có lẽ có thể chiến thắng…

 

 

Ngay cả Vương Thăng ở Thục Châu xa xôi cũng biết được tin tức này. Không phải do hắn linh thông tốt mà là Nguyệt nói cho hắn biết.

 

Vì Nguyệt cảm nhận được vận mệnh của đất nước.

 

“Quốc vận? Sao ngươi có thể cảm nhận được nó?”

 

“Đối với Quan Tinh cốc chúng ta, chỉ cần trở thành quan viên triều đình là có thể cảm nhận được quốc vận. Nếu như không phải quan của triều đình thì chỉ có một cách, là cốc chủ của chúng ta trở thành quan viên triều đình. Với tu vi và năng lực của cốc chủ thì chỉ có thể trở thành quốc sư!”

 

“Cốc chủ các ngươi muốn cứu Đại Chu sao?”

 

Nguyệt lắc đầu:

 

“Cốc chủ đã nói, Đại Chu không thể cứu vãn!”

 

“Muốn trở thành đại tông sư?”

 

“Không thể nào, chúng ta chỉ có thể đẩy ngã Đại Chu một lần nữa. Quy tắc mấy nghìn năm sẽ không dễ dàng bị phá vỡ như vậy.”

 

Vương Thăng gật đầu, biết điều đó không thể xảy ra.

 

Nếu nó thật sự đơn giản như vậy, triều đại sẽ không bị diệt vong.

 

“Khả Văn Thánh Trầm Huyền…”

 

Chuyện Trầm Huyền, một trong chín vị đại tông sư chết đã truyền ra ngoài.

 

 

Hắn biết chuyện này từ tháng trước, là khi luyện võ với người của ba đại gia tộc.

 

Tin tức truyền ra đều nói Trầm Huyền muốn cứu Đại Chu và trở thành đại tông sư mới.

 

“Chuyện này không rõ lắm, nhưng chắc chắn không phải như vậy. Hoàng chủ đời trước Chu Thiên Nguyên không biết vì sao lại nói như vậy, có lẽ muốn giết Trầm Huyền một cách triệt để. Nếu như Trầm Huyền không chết, người khác cũng sẽ nghi ngờ và bắt đầu nhắm vào mục tiêu.”

 

Chỉ cần có người nghi ngờ, Trầm Huyền sẽ không có khoảng thời gian vui vẻ như vậy.

 

Lời nói của hoàng chủ khi qua đời được lan truyền rộng như vậy, quả là có vấn đề.

 

Vương Thăng nói: “Mục đích của một số người thật khó hiểu, không phải cốc chủ các ngươi cũng vậy sao?”

 

Nguyệt trầm mặc, hắn không hiểu vì sao cốc chủ lại nhúng tay vào chuyện của Đại Chu. Hắn luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

 

“Vương Thăng đại nhân, ta cảm thấy sắp có chuyện lớn xảy ra, hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

 

“Còn nghiêm trọng hơn sao?”

 

“Đúng vậy! Nó nhất định sẽ xảy ra!” Nguyệt không nói lý do vì đây chỉ là cảm giác đến từ cốc chủ.

 

Vương Thăng gật đầu, sau đó đi tìm trưởng thôn.

 

Mười ngày sau, Nguyệt cảm nhận được quốc vận biến mất. Hắn biết, là cốc chủ đã cắt đứt quốc vận với bọn họ.

 

Nguyệt không dám suy nghĩ quá nhiều!

 

 

Vì cốc chủ không muốn liên lụy đến bọn họ. Nhưng hắn không có cách ngăn cản.

 

 

Năm ngày đã trôi qua, ngày tế trời cũng đã đến. Chỉ cần là quan viên ở hoàng cung đều bị gọi đến.

 

Tất cả mọi người đều biết, Quan Tinh cốc chủ đến đã khiến thời thế thay đổi!

 

Hầu hết các đại thần của hoàng cung đều đã chết, kể từ đó cũng không xảy ra sóng gió gì.

 

Mà lúc này, tiểu Hoàng chủ lại tập hợp tất cả bọn họ. Hiện giờ không ai dám xem thường tiểu Hoàng chủ.

 

Nơi tế trời Đại Chu là một ngọn núi có tên là Thái Nhạc. Nó cách hoàng cung không xa, nếu là võ giả thì chỉ cần một ngày là tới.

 

Một ngày trước ngày tế, Quan Tinh cốc chủ và tiểu Hoàng chủ nói chuyện.

 

“Quốc sư, ta muốn nhờ một việc?”

 

“Chuyện gì?”

 

Ta muốn…”

 

“Nếu như vậy, Chu gia các ngươi sẽ bị xóa sổ vĩnh viễn.”

 

“Liên quan gì đến ta! Ta muốn báo thù cho mẫu hậu!” Tiểu Hoàng chủ không thèm để ý.

 

Quan Tinh cốc chủ thở dài một hơi.

 

Hoàng chủ đời trước của Đại Chu đã tính toán rất nhiều chuyện, nhưng có lẽ ông ta không ngờ đứa con út Chu Thanh Giang của mình lại có mối hận sâu như vậy.

 

 

Nỗi hận với gia tộc mình!

 

Cậu ta muốn làm hoàng chủ cuối cùng của Đại Chu, và trả thù.

 

Mấy ngày nay, Quan Tinh Cốc Chủ đã nhìn ra được, Chu Thanh Giang đang hận.

 

Vì sao phải lấy mạng cậu ta để đổi lấy mạng đại ca? Còn muốn lấy mạng mẫu thân của cậu ta?

 

Nếu mẫu thân chỉ bị bắt thì không sao, nhưng bà ấy lại chết, suýt thì bị sỉ nhục trước khi chết. Vì vậy, cậu ta không muốn người khác được sống yên ổn!

 

Nếu đã bất công như vậy thì nhất định phải đối mặt với việc bị trả thù.

 

 

 

 

0.22322 sec| 2444.742 kb