“Được, vậy ta cho các ngươi hai viên!”
Như vậy là còn lại bốn viên, đến lúc đó giao cho thôn trưởng, không chừng thôn trưởng sẽ có sắp xếp chu đáo.
Hắn hy vọng sẽ trồng được chúng.
Cho dù là có thể trồng được một lượng lớn, đối với hắn cũng chỉ có một chút tác dụng.
Lúc này thôn trưởng đang ở học đường.
Tất cả học sinh đều cúi đầu ủ rũ, lần này chúng không phải thua thảm một cách bình thường.
Ngoại trừ Lưu Kiến An, Vương Linh Vi và Chu Điền thể hiện tốt hơn một chút, những người khác đều thể hiện rất kém, thậm chí dù có biểu diễn nhiều lần cũng không giành được quán quân.
Bọn chúng nghĩ rằng thôn trưởng sẽ lên lớp chúng, vì mặc dù còn nhỏ, nhưng chúng cũng biết thôn vì chúng mà tiêu tốn biết bao nhiêu tài nguyên.
Sau đó, thôn trưởng căn bản là không nghĩ về chuyện này cả.
“Đừng cúi đầu, tuy rằng thua, nhưng thua cũng không quá thảm, cũng coi như là không tồi rồi!”
Thôn trưởng ban đầu cũng cảm thấy thảm, nhưng sau khi cùng tam đại gia tộc trò chuyện qua một lượt, ông mới biết rằng bọn trẻ ở Thanh Sơn trại thua cũng không thảm chút nào.
Chưa nói đến việc tuổi tác còn trẻ, chế độ huấn luyện của Thanh Sơn trại không được tốt bằng các đại gia tộc, cho nên rõ ràng là tài nguyên không thiếu, nhưng võ giả được huấn luyện lại không có năng lực chiến đấu cao.
“Các con còn nhỏ, cố gắng mà rèn luyện cho tốt, lần sau đánh lại là được, điều kiện của các con căn bản không thua kém gì những người kia, thậm chí còn có thể nói là tốt hơn, tuy nhiên một số nội quy của học đường cần phải thay đổi, lúc khác ta sẽ đem quy tắc chi tiết tới.”
Thôn trưởng chắc hẳn đã học được không ít, ông dự định sẽ áp dụng nó vào thực tế.
Nếu gặp bất kỳ rắc rối nào, lần gặp tiếp theo có thể hỏi cách làm thế nào để thay đổi.
Ngày hôm sau, thôn trưởng đưa ra một số quy tắc chi tiết.
Đó chính là học đường sẽ có thêm quy tắc thi đấu, ngoại trừ tài nguyên cơ bản ban đầu, nếu chiến thắng ở các cuộc thi còn có thể thu được tài nguyên bổ sung.
Mà học sinh ở học đường đều đã là võ giả, có thể đi theo võ giả thợ săn trong thôn lên núi săn thú, tích lũy kinh nghiệm chiến đấu.
Sau một loạt các quy tắc, bầu không khí của học đường đã thay đổi.
Theo lời của Vương Thăng, nó đã trở nên căng thẳng hơn, mọi người đang nỗ lực để cải thiện.
Đồng thời, nếu làm theo cách này, thế hệ đầu tiên bây giờ còn tốt, nếu sau này tuyển sinh, một số người nhất định sẽ bị đào thải trong sự cạnh tranh này.
Tuy nhiên miễn là bị loại bỏ trong cạnh tranh lành mạnh thì đó không hẳn là một điều xấu.
Thanh Sơn trại có thể phát triển một cách dữ dội, mạnh mẽ.
Qua một quãng thời gian, Vương Thăng cuối cùng cũng hiểu ra rằng dược vương có thể gieo trồng, nhưng cũng giống như linh dược, chỉ có thể trồng được đến mức độ của linh dược.
Mặc dù dược vương cũng là linh dược, nhưng vẫn có rất nhiều điểm khác biệt, nên có thể khẳng định là thất bại rồi.
Nhưng Vương Thăng đã lường trước được điều này, nên mọi thứ cũng không bị cho là đặc biệt đáng thất vọng, điểm quan trọng nhất của dược
vương khát máu là sự khát máu, cho dù có thể trồng được dược vương khát máu, hắn cũng có thể sẽ phải giải quyết vấn đề khát máu của nó.
Đến lúc đó đừng có mà thu hút một đám dã thú đến gần sơn trại. Tuy không đáng sợ nhưng giải quyết vẫn khá rắc rối.
Nhưng hắn không ngờ rằng dược vương khát máu còn chưa đạt đến cấp độ như vậy mà lại thu hút một con yêu thú, một con rắn có màu đỏ như máu…
Con rắn nhỏ màu đỏ như máu đi thẳng đến bên ngoài Thanh Sơn trại.
Nó đi theo mùi hương đến đây, sau khi Ma ảnh huyết xà chết đi sẽ phát tán ra một mùi hương kỳ diệu mà chỉ nó mới có thể ngửi được, chỉ nó mới có thể tìm thấy tung tích mùi hương này.
Người giết chết Ma ảnh huyết xà đã từng đến đây.
Con rắn đỏ như máu cần xác định vị trí cụ thể, xem xem người đó đang ở đây hay đã rời đi.
Tốc độ của con rắn nhỏ cũng không chậm, nhanh chóng tránh xa mọi người, đi tới gần nhà Vương Thăng.
Chính là chỗ này!
Con rắn nhỏ màu đỏ máu có thể khẳng định, chính là ở chỗ này, bởi vì mùi hương không lan rộng, trong thôn này có ngửi thấy mùi, nhưng mùi ở đây là nồng nhất.
Rất nhanh, nó đã nhìn thấy một người, chính là người này!
Đã đến lúc quay lại báo cáo với chủ nhân rồi.
Nhưng còn chưa kịp xoay đầu, nó đã phát hiện bản thân không thể động đậy, giống như đang bị thứ gì đó cố định lại.
Ngay sau đó, nó nghe thấy một giọng nói của một người trẻ tuổi.
“Con rắn nhỏ màu đỏ máu, gần đây thật sự rất có duyên với rắn đấy!”
Hai chữ “có duyên” được thốt ra nặng trịch.
Người nói tất nhiên chính là Vương Thăng.
Vừa rồi Vương Thăng có cảm giác bị theo dõi. Với thần niệm của mình, hắn có thể phát hiện ra kẻ rình mò ngay cả khi cách xa hàng trăm mét, chứ đừng nói là ngay ở đây.
Vì vậy, hắn dễ dàng cảm nhận được có thứ gì đó đang theo dõi mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo