Ma ảnh huyết xà được con người “nuôi dưỡng”, không lý nào người nuôi nó lại không có cách truy ra tung tích?

 

Ai đó đã giết bảo bối của hắn.

 

Tất nhiên là hắn muốn báo thù.

 

Người đàn ông đầu tóc bù xù đi vào trong hang bắt ra một con rắn, con rắn này toàn thân đỏ như máu tươi, chỉ nhìn thôi đã khiến cho người ta có chút sởn tóc gáy.

 

Nó nhỏ hơn Ma ảnh huyết xà, dường như vừa mới nở ra không lâu.

 

Người đàn ông đầu tóc bù xù đặt con rắn nhỏ màu đỏ xuống, sau đó lẩm bẩm nói: “Đi đi, đi tìm tung tích kẻ đã giết bảo bối của ta, sau đó trở về nói cho ta biết, ta trái lại muốn xem xem ai dám đắc tội với Xà Ma ta…”

 

Lời nói của Xà Ma vô cùng lạnh lùng.

 

Vừa mới đến Thục Châu liền đã xảy ra chuyện như vậy, thế mà lại dám tùy ý giết chết bảo bối của hắn.

 

Chắc hẳn là một tông sư nào đó ở Thục Châu chưa từng nghe qua đại danh Xà Ma hắn.

 

Nếu đã như vậy, đành phải giết gà dọa khỉ, nói cho Thục Châu biết, Xà Ma hắn đến rồi.

 

“Có thể giết chết bảo bối của ta chỉ có thể là tông sư, cũng rất có dũng khí đấy, nhưng để ta cho ngươi biết, tông sư trong thế gian này chênh lệch như thế nào!”

 

 

Xà Ma rất có lòng tin, bởi vì hắn dù sao cũng xếp trong hàng tông sư mạnh nhất.

 

Đứng đầu hằng năm trên các bảng xếp hạng ngầm khác nhau.

 

Đi đến đâu hắn cũng dùng cách này để tuyên bố rằng bản thân đã đến, có khi tàn sát cả một thôn một trấn, có khi lại uy hiếp nơi đó phải dâng lên đồng nam đồng nữ, mà lần này, hắn muốn dùng máu của tông sư để tuyên bố!

 

“Hí…”

 

Trong tiếng cười lạnh của Xà Ma, con rắn nhỏ màu đỏ biến mất vào trong rừng rậm, đi tìm đối thủ, đồng thời có mấy con rắn đen quay lại.

 

Cơ thể của những con rắn này phình to, sau khi vào hang lập tức nôn ra linh dược.

 

Nhìn chỗ linh dược này, trên mặt Xà Ma lộ ra nụ cười.

 

“Bảo bối ngoan, ban thưởng cho các ngươi, đây là đặc tính bảo tồn của ta, các ngươi nhất định sẽ thích…”

 

Nhìn kỹ lại, Xà Ma đang cầm trên tay một quả tim người đỏ rực.

 

 

Sau khi Vương Thăng đưa người trở lại Thanh Sơn trại, hắn trở về nhà riêng của mình.

 

Dược vương khát máu không giống như các loại dược vương bình thường, dược vương bình thường còn cần phải phối hợp các phụ liệu khác, mới có thể trở thành đan hoàn phù hợp, phát huy tác dụng tương ứng.

 

Nhưng dược vương khát máu thì khác, tốt nhất là nên ăn trực tiếp.

 

Không do dự, Vương Thăng lấy một viên rồi ăn nó.

 

 

Rõ ràng nhất là hiệu quả bổ sung khí huyết tương tự như thập toàn đại bổ, có ích cho việc tu luyện, linh cảm của Vương Thăng đã cảm nhận được điều này, nên bây giờ hắn cũng không ngạc nhiên cho lắm.

 

Sau đó là một hiệu quả ít rõ ràng hơn.

 

Vương Thăng cũng đã từng trải nghiệm hiệu quả này, thậm chí có thể nói rằng hắn đã trải qua hàng ngày.

 

Đó chính là tác dụng sau khi đột phá ba lần của Tám Đoạn Cẩm, có thể làm tăng lượng huyết dịch.

 

Vương Thăng vốn đã tràn đầy khí huyết và năng lượng nên hiệu quả này đối với hắn chẳng là gì, nếu không phải có sự tồn tại của thần niệm, căn bản là sẽ không phát hiện ra hiệu quả này được.

 

Nhưng đối với những võ giả chưa nâng cao huyết dịch, đây là một liều thần dược.

 

Năng lực của một võ giả bắt nguồn từ khí huyết, mà khí huyết lại được sinh ra từ trong huyết dịch, cường độ của huyết dịch sẽ tăng lên theo sự gia tăng thể chất của võ giả.

 

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho võ giả cấp cao trở nên mạnh hơn.

 

Tăng cường thể chất là quá trình cải thiện bị động, ấy thế mà viên dược vương được luyện ra này lại có thể chủ động tăng cường huyết dịch.

 

Thứ có thể làm cho căn nguyên của bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, chính là thứ mà một võ giả mong muốn nhất, ăn nó đồng nghĩa với việc bản thân sẽ mạnh hơn so với các võ giả cùng cấp một bậc.

 

“Thật đáng tiếc, nó đã không còn hữu ích với ta nữa rồi.”

 

Cường độ huyết dịch của Vương Thăng quá mức khủng khiếp, cho dù không dùng đến các thủ đoạn khác, chỉ dựa vào Huyết Khí Lang Yên cũng có thể áp chế được tông sư, loại đan hoàn này có chút vô vị.

 

 

Có điều…

 

Vương Thăng nhìn Đại Bạch và Vân Tiêu.

 

Một chim một hổ đang nhìn hắn với một ánh mắt khao khát.

 

“Các ngươi mỗi đứa ăn một viên đủ không?”

 

Có chín viên đan hoàn, khen thưởng một viên, bản thân ăn một viên và cần để lại một viên thử gieo trồng.

 

Còn sáu viên có thể gieo trồng được, tất nhiên ai nấy cũng đều vui mừng, xét cho cùng loại đan hoàn này có tác dụng mạnh hơn so với thập toàn đại bổ, cho nên có giữ hay không cũng không quan trọng.

 

Trồng không được nhiều cũng chẳng sao, thêm một chút nào hay chút nấy, đối với hắn mà nói cũng không có ích lợi gì, cho nên hắn cũng không định giữ lại.

 

“Gầm gừ..”

 

“Chiêm chiếp…”

 

Đại Bạch và Vân Tiêu gật gật đầu.

 

Mặc kệ hắn cho bao nhiêu viên, có là không tồi rồi.

 

Hơn nữa bọn chúng cũng không thật sự cần dùng đến nó để tu luyện, những thứ này, cho dù có ăn hết toàn bộ thì cũng thế thôi, điều bọn chúng mong muốn là cơ hội đột phá.

 

Mà đan hoàn chính là cơ hội tốt nhất.

 

 

0.11929 sec| 2470.172 kb