Mọi người nghe Giang Tu Thành nói, cũng đã đại khái đoán được thực lực của Ma ảnh huyết xà, với tốc độ vừa rồi, không phải tông sư thì không thể phá, kết quả từ miệng Vương Thăng lại chỉ là chuyện nhỏ, không đáng kể.

 

Đây là phong thái, khí phách của cường giả hay sao?

 

Nhưng Vương Thăng đã nói là chuyện nhỏ thì chính là chuyện nhỏ, mọi người tiếp tục đấu võ.

 

Bốn người còn lại gồm hai người của Thanh Sơn trại là Lưu Kiến An và Vương Linh Vi, hai người của ba đại gia tộc là Giang Nguyên và Triệu Tiêu.

 

Những người này không hề đơn giản, đặc biệt là Giang Nguyên, Vương Thăng cảm giác người này là mạnh nhất.

 

Cho tới bây giờ, hắn vẫn giấu khả năng thực sự của mình.

 

Kết quả bốc thăm nhanh chóng được công bố.

 

Thật không may, cả hai đều là nội chiến.

 

Giang Nguyên và Triệu Tiêu trải qua một trận chiến “kịch liệt”, Giang Nguyên mạnh hơn một bậc nên giành được thắng lợi.

 

Vương Thăng nhìn Giang Nguyên đầy ẩn ý, tiểu tử này không tệ, rất biết giấu tài, chỉ thể hiện bảy phần, giấu ba phần.

 

 

Giang Nguyên dường như cũng cảm nhận được ánh mắt, theo bản năng lảng tránh.

 

Hắn cảm thấy, ở trước mắt Vương Thăng không thể giấu bất kỳ bí mật gì.

 

Trận thứ hai là trận chiến giữa Lưu Kiến An và Vương Linh Vi.

 

Chênh lệch giữa hai người vốn không lớn, hai người đánh nhau khó phân thắng bại, nhưng Vương Linh Vi vẫn kém hơn một chút nên bị một quyền của Lưu Kiến An đánh bay ra ngoài, Vương Thăng dùng thần thức đỡ được Vương Linh Vi.

 

“Suýt nữa thì… Lần sau ta nhất định sẽ thắng!” Vương Linh Vi thua ngược lại tâm phục khẩu phục, thế nhưng cũng không nản lòng.

 

“Được!”

 

Trong mười hai người, Lưu Kiến An ra dáng đại ca nhất, tính tình rất tốt.

 

Vì Lưu Kiến An vừa mới chiến đấu, tiêu hao không chịu thể lực, nên để công bằng, lần này điều chỉnh thời gian dài hơn, nửa tiếng sau, trận chung kết đấu võ bắt đầu.

 

Ngoại trừ những đứa trẻ tham gia đấu võ thì người có thực lực thấp nhất cũng là võ giả cấp ba. Một đám võ giả cấp một đánh nhau cũng không có gì xuất sắc nên mọi người đều yên lặng xem.

 

Mười lăm phút sau đã có kết quả. Giang Nguyên thắng, Lưu Kiến An thua.

 

Sau khi thua trận đấu, Lưu Kiến An có chút trầm mặc, hắn cảm thấy Giang Nguyên căn bản không sử dụng toàn lực, hắn trực tiếp tìm Giang Nguyên nói chuyện.

 

“Ngươi rất mạnh, nếu như có cơ hội, hy vọng ngươi sử dụng toàn lực để đánh cũng ta một trận!

 

Giang Nguyên hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ bị vị võ giả đeo mặt nạ kia nhìn ra thì không tính, nhưng sao người này cũng nhìn ra?

 

 

Đương nhiên, hắn không muốn thừa nhận.

 

“Ha ha ha, ngươi nói cái gì vậy, sao ta không sử dụng toàn lực chứ? Khi nãy suýt chút nữa đã thua rồi!”

 

Lưu Kiến An không nói gì.

 

Trong lòng hắn biết, vì hắn từng làm chuyện này khi ở trong trại nên cảm giác rất rõ.

 

“Có cơ hội, ta sẽ đi tìm ngươi!”

 

Giang Nguyên thấy Lưu Kiến An nói chuyện không mặn không nhạt, cảm thấy bất đắc dĩ khi bị phát hiện.

 

Nhưng không để hắn suy nghĩ quá lâu, trưởng bối đã gọi hắn.

 

Giang Nguyên đi tới trước mặt mọi người.

 

Vương Thăng lấy hạt sen ra: “Như đã nói từ trước, đây là một hạt sen.”

 

Đài sen có tổng cộng chín hạt.

 

Hắn lấy một viên đưa cho Giang Nguyên.

 

Sau này Giang Nguyên có được sử dụng hạt sen này hay không, đó không phải chuyện của hắn.

 

Mọi chuyện gần như đã kết thúc.

 

Mục đích lúc này gần như đạt được, nhưng trưởng thôn không đành lòng lắm.

 

Ông đã nói chuyện với người của ba gia tộc và học được rất nhiều kinh nghiệm.

 

Đây là những kinh nghiệm của gia đình có truyền thống, được các thế hệ tóm tắt thành lý thuyết trong hàng trăm năm.

 

 

Nghe thì cảm thấy đơn giản, nhưng những kinh nghiệm này có thể giúp Thanh Sơn trại quản lý võ giả giảm việc đi đường vòng rất nhiều.

 

Đối với trưởng thôn, đây chính là bảo bối.

 

Vì vậy trưởng thôn còn muốn tiếp tục trao đổi.

 

Nhưng ông ta không nói thêm bất cứ điều gì, tùy Vương Thăng quyết định.

 

Giang Tu Thành và các thành viên khác của ba gia tộc khác dường như cũng nghĩ như vậy, vì thế nói: “Sau này có muốn giao lưu nữa không? Chỉ là luận võ bình thường thôi, chúng ta có thể quyết định tiền thưởng!”

 

Nhìn qua thì có vẻ đang hỏi trưởng thôn, nhưng thực tế là hắn đang hỏi Vương Thăng.

 

Vương Thăng nhìn lại, thấy ánh mắt của tất cả mọi người đều là chờ mong, đặc biệt là những đứa trẻ kia. Tuổi càng nhỏ, càng dễ kết bạn.

 

Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Sau này cứ giữa tháng, hãy tới chỗ này rồi giao lưu với nhau.”

 

Dù sao ba huyện cũng gọi là an toàn, hơn nữa việc giao lưu luận võ này chỉ có một lần là không có hiệu quả.

 

Trong buổi luận võ hôm nay, hắn đã nghe được lai lịch của ba đại gia tộc, họ cũng không thích gây chuyện nên giao đấu một chút vẫn không có vấn đề gì.

 

Thấy hắn đồng ý, mấy đứa nhỏ mười tuổi đều không giấu được nụ cười của mình.

 

Sau khi nói chuyện một lát, hai nhóm người lập tức tách ra, hẹn lần sau gặp lại.

 

Cùng lúc này, trong một hang động trong rừng, một người đàn ông trung niên tóc tai bù xù phát hiện ra “bảo bối” của mình đã bị giết.

 

 

“Là ai giết bảo bối của ta, hy vọng huyết nhục của ngươi có thể giúp ta nuôi một con khác, nếu không ta sẽ rất tức giận…”

 

 

3.85197 sec| 2438.258 kb