Nhưng sau khi tới mới phát hiện, núi xung quanh ba huyện có không ít linh dược, tài nguyên ở đây còn nhiều hơn chỗ lần trước.
An toàn và tài nguyên, không có nơi nào tốt hơn nơi này.
Và bọn họ biết rõ tài nguyên nơi này cũng nhiều hơn một nửa so với nơi ở trước của bọn họ.
Nhưng họ không muốn nhúng tay vào những chuyện đó nên mới từ bỏ nhiều lợi ích để chuyển về đây, họ không lý do gì để không hài lòng cả.
Bọn họ cũng biết rõ vì sao ba huyện lại an toàn như vậy.
Về chuyện của vị tông sư kia, vì đã điều tra rất nhiều lần nên họ biết vị tông sư kia ở gần ba huyện, lúc nào cung đeo một chiếc mặt nạ sắt.
Mặc dù người trước mặt đeo mặt nạ gỗ, nhưng bọn họ cũng không dám đánh cược. Thứ các gia tộc cần nhất bây giờ chính là sự yên ổn.
“Tiền bối, chúng ta chịu thua, làm phiền ngài rồi!”
Tuy ba nhà có cạnh tranh, nhưng có thể sống cùng nhau ở huyện Điệt Thủy, chắc chắn đã sớm quyết định sẽ cùng tiến lùi trong một số việc nhất định, nếu không, vì chuyện của dược vương đã đánh nhau từ sớm.
Cho nên người của hai nhà còn lại cũng không phản đối.
Sau khi nói xong, họ trực tiếp mang theo người rời đi.
Vương Thăng nhìn những bóng người trẻ tuổi kia, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, nói: “Chờ một chút!”
Tất cả mọi người không dám nhúc nhích.
“Chắc hẳn các ngươi rất muốn Dược vương? Thứ quan trọng của liên hoa dược vương này chính là hạt sen và đài sen. Những thứ khác thì không thể, nhưng ta có thể cho các ngươi một hạt sen.”
Cho dù chỉ là một hạt sen của dược vương cũng rất có ích đổi với võ giả.
Đám người của ba nhà dừng lại.
“Tiền bối có điều kiện gì không?”
Thành thật mà nói, Trịnh Hưng Hiền là một người không muốn nhận nhất, nhưng đối mặt với kẻ mạnh, vấn đề không phải là hắn ta muốn hay không, mà là người ta cho ngươi mặt mũi thì bạn nhất định phải nhận.
Cho dù bản thân cường giả không có ý này, nhưng bọn họ không muốn đánh cuộc.
“Rất đơn giản, khi nãy không phải các ngươi muốn lớp trẻ chiến đấu để phân chia sao? Ta cũng dẫn theo tiểu bối, phần thưởng là một hạt sen, ai thắng cuối cùng sẽ có được hạt sen.”
Thực lực của đám thanh niên trong trại cũng không tệ, nhưng chưa từng thực chiến, đúng lúc họ được thực hành, nếu không chẳng khác gì nuôi heo công nghiệp.
Trưởng thôn là người hiểu rõ đạo lý nhất, muốn bồi dưỡng võ giả, không phải chỉ cung cấp tài nguyên là đủ, nhưng trước giờ chưa có cơ hội tốt.
Ba người Trịnh Hưng Hiền nhìn nhau, hiển nhiên là có chút do dự.
Đây chính là hậu bối của vị tiền bối kia sao?
Vương Thăng nhìn những thay đổi nhỏ trên mặt của họ thì biết họ đang nghĩ gì, vì thế nói: “Yên tâm đi, nếu như ta không muốn cho, các ngươi sẽ không bao giờ có cơ hội. Ta sẽ không can thiệp tới kết quả cuối cùng, chỉ cần là võ giả cấp một dưới mười bốn tuổi, đều có thể tham dự.”
“Được, tiền bối, chúng ta đồng ý!”
Nếu đã có cơ hội tốt như vậy, bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua, dù sao vị tiền bối này cũng sẽ không nuốt lời.
“Vậy chờ hai ngày nữa liên hoa dược vương trưởng thành, các ngươi trở về chuẩn bị, ngày kia, chính chỗ này, chúng ta bắt đầu luận võ.”
Ba người gật đầu, nhưng cũng không có ý định rời đi.
Thực tế, bọn họ định để bọn trẻ thi đấu ngày hôm nay, nhưng nếu tiền bối nói ngày kia, vậy để ngày kia thi đấu.
Vương Thăng để Vân Tiêu ở lại, sau đó cưỡi Đại Bạch rời đi.
Sau khi hắn rời đi, ba người Triệu Cực, Trịnh Hưng Hiền và Giang Tu Thành cùng nhau thảo luận.
“Toàn bộ Dược vương có lẽ không có hy vọng gì, nhưng chúng ta vẫn có cơ hội lấy được hạt sen nên nhất định không thể bỏ qua. Vị đại nhân kia chắc chắn sẽ không nuốt lời.”
“Ngươi có chắc là người đó không?”
“Có phải hay không thì chúng ta cũng không thể giải quyết, chỉ cần dựa theo quy tắc là được rồi.” Trịnh Hưng Hiền rất bình tĩnh, có phải là vị tông sư kia hay không cũng không quan trọng, quan trọng là, bọn họ không phải là đối thủ của người ấy.
“Vậy thì chúng ta dựa theo quy tắc. Nhưng không biết hậu bối của người đó mạnh như thế nào.”
“Chuyện này đừng nói nữa, ta đang nghĩ, ngươi trở về lấy một ít tài nguyên tu luyện hoặc linh dược làm quà.” Giang Tu Thành cũng đưa ra ý kiến của mình.
Triệu Cực và Trịnh Hưng Hiền nhìn hắn một cái, cảm thấy đây là một chuyện rất tốt.
Có vẻ như vị hậu bối của vị đại nhân kia cũng không kém lắm, có thể mua chuộc một chút.
Rất nhanh, ba người đều phái người trở về nói rõ mọi chuyện với gia tộc, và đưa người mà bọn họ chọn để thi đấu tới một võ đài.
Sau khi Vương Thăng trở về thì kể hết mọi chuyện với trưởng thôn.
“Trưởng thôn, đây không phải là cơ hội mà ngươi muốn sao?”
“Thật sự có cơ hội tốt như vậy sao, Vương Thăng?” Trưởng thôn không ngờ vấn đề mình luôn đau đầu lại được giải quyết dễ dàng như vậy.
“Đương nhiên, đến lúc đó cứ để toàn bộ người của học đường tham gia, có thể đến bước nào cũng không quan trọng, chỉ cần có thể đạt hiệu quả là được. Đúng rồi, trưởng thôn, ngươi cũng có thể đặt mục tiêu cho bọn họ, sẽ trao phần thưởng tương ứng, ngươi tư quyết định những thứ này.”
“Được!”
Trưởng thôn cũng đã đưa ra quyết định của riêng mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo