Thời gian một ngày một đêm nhanh chóng trôi qua, đã đến ngày giao đấu.

 

Mọi người trong học đường đều có chút hồi hộp, cũng có chút kích động. Ngày hôm qua, bọn họ đã biết mình phải chiến đấu với võ giả của đại gia tộc kia.

 

Thời gian tu luyện dài như vậy, bọn họ không có cơ hội phát huy khả năng của mình, đây chính là một cơ hội tốt.

 

Trưởng thôn đã nói, thứ hạng càng cao thì phần thưởng càng tốt.

 

Vương Thăng nhìn những đứa trẻ đó, không nói gì.

 

“Đi thôi!”

 

Vương Thăng cưỡi Đại Bạch dẫn đường ở phía trước, phía sau là đám thanh niên và một ít võ giả trong thôn đi theo.

 

Lúc này, ngoại trừ mấy võ giả trong thôn thì trưởng thôn cũng đi theo và được Đại Bạch chở.

 

Người tham dự đều là võ giả, nên tới chỗ hẹn rất nhanh, không bao lâu, bọn họ đều đã có mặt ở chỗ Dược vương.

 

 

Nơi này đã được dọn dẹp thành một khu vực lớn, ba nhà đều ở đây chờ.

 

Trịnh Hưng Hiền lần thứ hai đứng ra, nói: “Tiền bối, ngài tới rồi, tất cả đồ đạc đều chuẩn bị tốt, mặt khác, ba nhà chúng ta cũng đã thương lượng, chọn ra một vài phần giải thưởng cho mười người đứng đầu là…”

 

Người của cả ba nhà đã thảo luận xong xuôi.

 

Họ không biết vị tiền bối kia sẽ mang theo bao nhiêu người nên thành lập phần thưởng dành cho mười người đứng đầu.

 

Vương Thăng gật đầu, không nói gì.

 

Phần thưởng đều là linh dược hoặc mấy thứ tương tự. Ngoài ra còn có một quyển quyền pháp và võ thuật.

 

Những phần thưởng này đều rất tốt.

 

“Cứ theo chỉ dẫn, bên các ngươi có bao nhiêu người?”

 

Trịnh Hưng Hiền cung kính nói: “Ba nhà cộng lại tổng cộng có mười sáu người.”

 

Ba nhà đều chọn ra những người thỏa mãn yêu cầu về tuổi tác.

 

Nhưng thực lực của người trong những gia tộc phát triển này không giống như Thanh Sơn trại “tài đại khí thô”, những đứa trẻ trong độ tuổi được đào tạo, thì bọn họ chỉ bồi dưỡng người có tài.

 

Cho nên ba nhà cộng lại mới mười sáu người.

 

Vương Thăng không có ý kiến gì.

 

“Còn quy tắc thì sao? Chắc các ngươi cũng đã quyết định rồi?”

 

“Đúng vậy, trực tiếp rút thăm, người thắng thi tiếp, người thua bị loại, quyết định người thắng cuối cùng.”

 

 

Quy tắc rất đơn giản, nếu là một sự kiện quy mô lớn thì sẽ không đơn giản như vậy, bởi vì rất có thể xảy ra vấn đề.

 

Nhưng đây là thi đấu tạm thời, có thể sử dụng quy tắc như vậy.

 

“Vậy cứ thi đấu như vậy, các ngươi xử lý, đây là người chúng ta chọn.”

 

Nói xong Vương Thăng nhìn các học sinh dưới sự chỉ dẫn của Lưu Kiến An đi lên phía trước.

 

Bởi vì trở thành võ giả, các học sinh này đều lớn hơn một chút, nên ngay từ đầu Trịnh Hưng Hiền không quá để ý.

 

Nhưng khi Trịnh Hưng Hiền chạm vào xương để xác định tuổi tác, sắc mặt hắn ta trở nên rất kỳ lạ.

 

Trận đấu này là do người của ba nhà chuẩn bị, để Vương Thăng xem.

 

Sau khi xác nhận xong, hắn ta mới phát hiện, người của Vương Thăng, lớn nhất là mười tuổi, nhỏ nhất là tám tuổi, hơn nữa toàn bộ đều là võ giả.

 

Đây là thế lực gì chứ, nhỏ như vậy đã trở thành võ giả, vô cùng khó tin.

 

Tuy nhiên, hắn ta nhanh chóng thu hồi thần sắc của mình, miễn là dưới 14 tuổi.

 

Việc kiểm tra tuổi tác diễn ra rất nhanh, bây giờ tiến vào khâu bốc thăm.

 

Trên thực tế, ban tổ chức thường phân cường giả ra, nhưng ở trước mặt Vương Thăng, người của ba nhà cũng không dám ăn gian, chỉ dám làm việc dựa theo quy tắc.

 

Chẳng bao lâu, kết quả rút thăm đã có.

 

Trại Thanh Sơn có sáu người nội chiến, còn ba người mạnh nhất là Lưu Kiến An, Vương Linh Vi, Chu Điền thì đều rút thăm đấu với người ngoài, thậm chí còn nhiều hơn ba gia tộc kia.

 

 

Sau khi nghỉ ngơi, thể lực của các học trò cũng dần hồi phục, việc bốc thăm kết thúc suôn sẻ, trận đấu chính thức bắt đầu.

 

Có tổng cộng có 28 người, họ đều là một võ giả cấp thấp. Có 14 trận đấu kết thúc rất nhanh.

 

Cuối cùng, Thanh Sơn trại chỉ có sáu người thăng cấp.

 

Ba người trong cuộc nội chiến gồm Lưu Kiến An, Vương Linh Vi và Chu Điền.

 

Thực tế thì, nếu như không phải rút trúng nội chiến, học sinh của Thanh Sơn trại có lẽ chỉ có ba người thăng cấp.

 

Người của Thanh Sơn trại cũng hiểu điều này nên sắc mặt có chút không tốt.

 

Ba người Trịnh Hưng Hiền cũng không nghĩ tới tình huống này, người mà vị đại nhân kia dẫn đến lại không thể chịu nổi một đòn, ngoại trừ có ba người nhìn qua thì có năng lực, còn những người khác đều rất yếu.

 

Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, phải không?

 

Ba người cẩn thận nhìn Vương Thăng, nhưng hắn vẫn đeo mặt nạ nên họ không nhìn ra thái độ cái gì.

 

Vương Thăng cảm giác được ba người nhìn qua, nói: “Nhìn cái gì, tiếp tục đi, đây là thuốc trị thương, bôi lên vết thương đi!”

 

Ba người Trịnh Hưng Hiền lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra người quan trọng nhất không nói gì, vậy thì tốt rồi!

 

Bọn họ lập tức bôi thuốc trị thương cho người bị thương.

 

Thực ra Vương Thăng không có gì để nói.

 

Chuyện này không phải rất bình thường sao?

 

 

Học sinh lớn nhất mới mười tuổi thì không nói, hệ thống bồi dưỡng của Thanh Sơn trại và những gia tộc phát triển còn cách nhau rất xa. Nếu hai năm phát triển có thể so sánh với việc người khác phát triển mấy chục năm mấy trăm năm, thì đó mới là chuyện lạ.

 

 

2.19407 sec| 2435.016 kb