Hai người Tinh và Nguyệt đều mang bộ dạng của một đứa trẻ con khoảng mười tuổi, khi nghe thấy lời này của cốc chủ, hai người họ lần lượt dập đầu hành lễ với ông.
Tinh Quan cốc chủ vừa là cốc chủ, vừa là phụ thân, là sư phụ đối với họ.
Sau khi dập đầu xong, hai người họ liền đứng dậy đi ra phía ngoài cốc, mỗi một bước chân dường như lại tăng thêm một tuổi, đến khi họ ra hẳn ngoài tòa Quan Tinh thì đã mang dáng vẻ của hai chàng thanh niên hai mươi tuổi rồi.
Đây chính là bí thuật của Quan Tinh Cốc.
Sau khi Quan Tinh cốc chủ tận mắt nhìn thấy hai người bọn họ rời đi, làn sương mù dày đặc đọng trong cõi lòng ông đột nhiên vơi bớt đi chút ít.
Ông ta bắt đầu “nhìn” ra được một số điều nữa.
“Chả trách nói cơ hội sống ở bên ngoài, cho dù một cốc chủ như ta cũng khó mà may mắn thoát được.”
Quan Tinh cốc chủ đã dự đoán được cái chết của mình.
“Nếu như trời đất thay đổi, vậy ta cũng sẽ nhân cơ hội này thử làm những chuyện mà các đời cốc chủ trước nay không dám làm xem sao, chắc đối chọi với khí vận của thiên hạ như vậy sẽ chết rất thê thảm đúng không?”
…
Khi hai người Tinh và Nguyệt ra khỏi Quan Tinh Cốc.
Người đầu tiên mở miệng nói chuyện là Nguyệt: “Tinh à, ngươi tính thế nào đây?”
“Đi tìm thiên mệnh chi nhân thôi, việc Đại Châu sụp đổ sớm đã không thể ngăn chặn nổi, vậy nên thiên mệnh chi nhân mới người ở trong lòng ta nghĩ, chuyển tất cả mọi chuyện về với quỹ đạo ban đầu.
“Vậy xem ta hai chúng ta định sẵn là không chung đường chung lối, ta muốn tìm người có thể bảo vệ được tính mạng của ta, vì theo lời cốc chủ, ngài muốn chúng ta phải bảo vệ được sự kế tục này, ngươi đi trên con đường gập ghềnh là muốn tìm thiên mệnh chi nhân, vậy cho dù ngươi ở bên cạnh người đó thì kết cục cũng bỏ mạng, còn điều ta muốn là đảm bảo được sự kế tục của Quan Tinh.”
Tinh không hề tỏ rõ ý kiến đối với điều này, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, đáp: “Thiện!”
Nguyệt lại nói: “Vậy xin từ biệt tại đây, ta ngươi nếu có một trong hai trở thành đại tông sư đều sẽ cảm nhận thấy được, và người còn lại được truyền thừa năng lực Quan Tinh kia không được tiếp tục truyền lại nữa.”
Mỗi một thế hệ kế thừa ở Quan Tinh chỉ có một vị cốc chủ duy nhất.
Tinh lại gật đầu lần hai.
Từ giờ trở đi hai người sẽ phải tách nhau ra rồi đi trên con đường riêng tìm quyến người ở trong lòng của mình.
Cũng không bao lâu sau kể từ khi hai người họ rời khỏi Quan Tinh Cốc, tin tức này ngay lập tức truyền ra khắp nơi.
Quan Tinh Cốc chính là một nơi cực kỳ đặc biệt ở Đại Châu, kể cả thế lực hoàng thất trong thời kỳ đỉnh cao nhất cũng không dám đả động gì tới Quan Tinh Cốc.
Bởi vì đó chính là một thế lực dàn trải qua vô số những triều đại khác nhau.
Hiện nay chỉ có một thế lực suy nhất tương tự như thế đó chính là Biên Cảnh Quân, đó cũng là một trong những thế lực chín đại siêu nhiên của thiên hạ, họ là bên nắm mảng quân đội, nhưng không có hoàng thất nào dám chỉ huy, thậm chí còn phải ngoan ngoãn cung cấp lượng thảo.
Trước đó đã từng có một vị hoàng từ khá được đề cao, hắn ta vì muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế mà có ý đồ cố gắng nắm đầu được Biên Cảnh Quân, sau đó lập tức bị tướng lĩnh trong Biên Cảnh Quân chém chết vị hoàng tử
đó, vậy mà hoàng thất cũng không phản ứng gì, thậm chí chẳng có một sớ hỏi tội, tên hoàng tử kia không khác nào chết một cách vô ích.
Hai thế lực cỡ đó, từ trước đến nay kể cả Biên Cảnh Quân hay Quan Tinh Cốc đều không có người được truyền thừa nào rời đi.
Nhưng một khi rời đi thì sẽ thu hút tất cả những kẻ có lòng tranh đoạt thiên hạ. Bởi vì khi có thêm sự giúp đỡ từ Quan Tinh Thuật của Quan Tinh Cốc thì chuyện không chỉ đơn giản như kiểu hổ mọc thêm cánh thôi đâu.
Nhưng lại không có một thế lực nào có thể thực sự bắt kịp được bước chân của truyền nhân ở Quan Tinh Cốc.
Mỗi lần hai người họ xuất hiện, đợi được đến khi người của những thế lực khắp nơi kịp tìm đến thì sớm đã không thấy nổi bóng rồi.
Điều mấy thế lực đó có thể biết chỉ là hai người đó đều đã tiến vào Thục Châu này.
Đồng thời khi họ tiến vào Thục Châu, thì chẳng còn kẻ nào có thể lần theo được tung tích của bọn họ nữa, giống như thể tan biến trong không khí vậy.
“Biến mất ở Thục Châu sao? Quả nhiên là vậy, Thục Châu này chắc chắn ẩn giấu điều gì, mau sai người đi tra xét ở Thục Châu cho ta!”
“Lại là Thục Châu, kêu người đi điều tra đi!”
Mà Vĩnh Niên Vương đang đóng giữ ở Thục Châu lúc này đương nhiên cũng nhận được tin tức này.
“Truyền nhân của Quan Tinh Cốc tới Thục Châu này rồi sao? Mau đi tìm cho ta, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra được họ!”
Tâm trạng của Vĩnh Niên Vương gần đây không được tốt lắm, rõ rằng bản thân chiếm giữ được trước nhưng lại bị Giang Hà Vương gài bẫy, nên tình hình không tốt một chút nào.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo