“Đại nhân, ta cảm thấy cũng không phải không có khả năng, dù sao ngài cũng đã mấy tháng không có tới thư phòng.”
Huyện lệnh thật ra cảm thấy không sao cả, người Vĩnh Phong huyện không đến huyện phủ giải quyết vấn đề, cho dù ông thực sự chạy trốn cũng không ai biết.
“Vậy đi, dù sao cũng không xa… Ngươi là ai?!”
Huyện lệnh đang bàn bạc với quản gia thì đột nhiên phát hiện trong sân của mình có thêm một người, người đeo mặt nạ.
Ông ta nháy mắt liền nghĩ tới sự việc mấy vị bằng hữu của mình đều đã chết một cách bi thảm.
“Hảo hán, ta tuy rằng không phải một vị quan liêm minh chính trực, nhưng cũng không làm việc thương thiên hại lý!”
Triều đại càng hỗn loạn, quan viên như bọn họ không lớn không nhỏ, năng lực bảo vệ tính mạng rất kém, dễ dàng bị một số “chính nhân” giết chết.
Vương Thăng nhìn huyện lệnh thiếu chút nữa quỳ xuống mà có chút nói không nên lời.
Chính hắn còn chưa có nói gì cả!
“Ta không giết ngưòi, chỉ là hỏi ngươi một chuyện, ta nghe nói ở huyện phủ của các ngươi có quặng sắt là thật sao?”
“Đó là sự thật, hiện tại còn có một ít, đại nhân, nếu ngài muốn, ta có thể sai người mang thới.”
Huyện lệnh nhanh chóng “quỳ” xuống, cũng không phải không có nguyên nhân. Bản thân ông ta cũng là một võ giả, tuy rằng không phải đặc biệt cường đại nhưng vẫn là có chút thực lực. Kết quả Vương Thanh không một tiếng động tiến vào phủ, nếu không có ngốc thì cũng biết đó là một cao thủ, tất nhiên cũng không dám đắc tội.
“Có bao nhiêu, ta sẽ mua giá gốc.”
Nếu muốn cướp đoạt bằng vũ lực thì hắn đã không đến thư phòng của huyện lệnh.
“Nếu không để ta trực tiếp đưa đại nhân đi!”
“Cũng đúng.”
Đi theo sự dẫn dắt của huyện lệnh, Vương Thang đi tới nhà kho đang cất giữ quặng sắt.
Trong những nhà kho này còn có rất nhiều quặng sắt, hoàn toàn đủ cho Vương Thăng sử dụng.
“Cho ta một nửa trước, bỏ vào bao, tìm người vận chuyển đến rừng cạnhbên ngoài thành.”
Đại Bạch còn ở bên ngoài thành, hiện tại thực lực của nó cũng đã tăng lên, cho dù vận chuyển toàn bộ thì cũng không thành vấn đề lớn, chỉ là lúc này không thể để luôn lên người nó được.
“Vâng thư đại nhân!”
Huyện lệnh nháy mắt với quản gia một cái, quản gia lập tức hiểu rõ , mang theo người rời đi chuẩn bị.
Tư nhân không được phép khai thác quặng sắt, nhưng vẫn được phép buôn bán, nếu không thì những cửa hàng thợ rèn đã không thể mở cửa buôn bán được.
Tất nhiên, để có thể làm được điều này thì cũng cần phải trải qua một quá trình.
Nhưng đối mặt với Vương thăng, huyện lệnh cũng không dám kéo dài thời gian.
Trong lúc chờ người tới, Vương Thăng cũng thanh toán, bán nhân sâm kiếm được rất nhiều tiền, dư sức mua được quặng sắt này.
Huyện lệnh không nghĩ tới rằng Vương Thăng lại thật sự đưa tiền, nhất thời có chút kinh ngạc, cường giả mà nói đạo lý như vậy cũng không nhiều.
Vương Thăng không muốn nói nhiều, cứng đứng yên lặng chờ đợi.
Tên vai hắn chính là Vân Tiêu, nó đang vỗ vỗ lông vũ, còn hót hai tiếng.
Huyện lệnh nhìn người đàn ông mang mặt nạ cùng với con chim sẻ trên vai cảm thấy rất tò mò.
Người đàn ông mạnh mẽ này đến từ đau, hắn ta tại sao lại cảm thấy hứng thú với quặng sắt, thậm chí là muốn có thật nhiều quặng sắt.
Đáng tiếc là đeo mặt nạ… A, mặt nạ?
Huyện lệnh đột nhiên nghĩ đến một khả năng, tuy rằng người kia cũng đeo những chiếc mặt nạ hung tợn, nhưng người này mang mặt nạ lại không đặc biệt, nhưng ông làm huyện lệnh, tất nhiên biết rằng một số tin đồn sẽ bị phóng đại.
Người này không phải chính là…
“Đại nhân, ngài có phải là người giải quyết ác giao tại ba huyện không?”
Huyện lệnh cảm thấy đây chính là lần dũng cảm nhất mà ông ta từng làm.
Vương Thăng nhìn về phía huyện lệnh, trên mặt nạ che giấu nụ cười nói: “Sao ngươi hỏi vậy?”
Huyện lệnh trong lòng có chút kích động, hắn cảm thấy mình đại khái đoán không sai.
Đối với câu hỏi của Vương Thăng, ông chỉ dám nói sự thật: “bất kể ngài có tin hay không, ta dựa trên một số tin tức đã có và kết hợp chúng lại, sau đó dựa trên trực giác của mình mà phán đoán.?
“Trực giác? Thật đúng là thần kỳ, ngươi đoán không sai, ác giao là do ta đánh chết.”
Loại chuyện này cũng không có gì để không dám thừa nhận.
Dù sao chính hắn cũng không có làm điều gì xấu hổ.
Tông sư thần bí của ba huyện là một thanh danh không tồi.
“Thật sự đúng là ngài, đa tạ đại nhân đã giải quyết được việc nước sôi lửa bỏng của vạn dân!”
Nghe được sự thừa nhận của Vương Thắng, huyện lệnh càng thêm kích động, đây chính là người mà mấy quyền đánh chết một ác giao cấp tông sư, ông không ngờ rằng mình sẽ gặp được.
“Không có gì, chỉ là thuận tay mà làm, nếu như ta đánh không lại thì ta cũng không phải anh hùng, đừng đánh giá ta cao như vậy.”
Huyện lệnh còn lắc đầu nói: “Ngài làm gì đều không quan trọng, chỉ đối với việc ngài đã làm thì ngài chính là anh hùng chân chính.”
Đây là cảm nhận thật lòng của huyện lệnh, không phải xu nịnh.
Có rất nhiều người có thể giải quyết ác giao, nhưng cố tình lại không có ai đứng ra giải quyết.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo