Đương nhiên cũng cần phải có nguyên liệu để làm guồng nước.

 

 

Trước tiên cứ đi chặt hai cái cây mang về đã!”

 

Cạnh trại Thanh Sơn không nhiều cái gì chỉ được cái nhiều cây, cho nên rất dễ dàng để chặt gỗ về.

 

Đợi Đại Bạch đào hố xong xuôi, Vương Thăng lại đưa nó đi chặt cây, giữa đường còn gặp phải Lý Vĩnh Phong đang dẫn người đi trồng dược.

 

Nơi trồng dược của bọn họ rất rộng rãi thoáng đạt, liếc mắt một cái là thấy, ắt hẳn bọn họ đã nghe theo ý kiến của Vương Thăng, quyết định trồng ở nơi này để thuận tiện chăm coi.

 

Hắn chỉ chào hỏi vài tiếng xong liền trực tiếp tiến vào trong rừng đi tìm loại gỗ thích hợp.

 

Công cuộc tìm kiếm gỗ khá là thuận lợi, nhưng trên đường trở về có gặp chút chuyện ngoài ý muốn.

 

Và dĩ nhiên người gặp phải mớ phiền phức đó không phải là hắn, mà là mấy người Lý Vĩnh Phong.

 

Lúc đi ngang qua đám người bọn hắn, Vương Thăng phát hiện tất cả mọi người ở đó đều đang ngẩng đầu lên nhìn trời, đồng thời đang vận công lực chờ phát động, họ như thể đang muốn đối phó với một thứ gì đó.

 

“Vĩnh Phong ca, mọi người đang làm cái gì vậy?”

 

“Đợi một thứ… đến rồi, lên đi, nhất định phải tóm được thứ đó!”

 

Hai võ giả ở trong thôn đều ở đây, một là Lý Vĩnh Phong, người còn lại là Vương Thư Văn, còn có một số thôn dân.

 

Ngay sau khi Lý Vĩnh Phong cất lời, mấy người này đột nhiên cùng vây quanh về một hướng.

 

Đến lúc này Vương Thăng mới phát hiện ra phía đó hình như có một cái bẫy dùng để bắt các loại chim, trong bẫy là hạt giống linh dược mà Vương Thăng cho.

 

 

Mấy người Lý Vĩnh Phong kéo lồng chim bẫy ra xong, rồi họ vồ lên trong gang tấc, sau đó…

 

“Quả nhiên không bắt nổi!”

 

Và lúc này thứ ở trong lồng bẫy cũng không còn nữa.

 

“Vậy thì rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

Lý Vĩnh Phong thấy vẫn chưa tóm được thế nên lại bắt đầu sửa lại bẫy sau đó mới bắt đầu trả lời câu hỏi của Vương Thăng.

 

“Thì mới vừa nãy, bọn ta để hạt giống dược liệu ở chỗ kia không biết đã bị con gì ăn mất, tìm kiếm bao lâu mới biết là do chim sẻ mổ đi rồi, đó, nó đang ở chỗ đó đấy…”

 

Vương Thăng cũng nhìn về phía đó theo ánh mắt của Lý Vĩnh Phong, hắn đã nhìn thấy có một con chim sẻ to khoảng chừng nắm đấm tay đang đậu trên một cái cây cách đó không xa, chim sử nhìn thấy có người đang ngó về phía nó, thì rỉa rỉa cánh của mình, sau đó lại dùng cái ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mấy người dưới kia.

 

Không hiểu tại sao, nhưng tất cả mọi người ở đây đều có thể cảm nhận được sự giễu cợt từ chim sẻ.

 

“Nhìn thấy chưa, không biết con chim sẻ ấy tới khi nào nhưng sau đó nó cứ cướp hạt giống dược liệu ăn.”

 

Vương Thăng thấy mình hơi lú đi, bèn nói: “Khoan khoan, sao lại nói là bị cướp chứ? Với cả con chim sẻ kia khó đối phó vậy sao?”

 

“Vừa nãy ngươi cũng nhìn thấy rồi đó, vấn đề không nằm ở việc có khó đối phó không, mà là vô cùng khó mới đúng, tốc độ bay của nó rất nhanh đó.”

 

Lúc Vương Thăng mới đi tới đây, toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt trên người đám Lý Vĩnh Phong bọn họ, cho nên không chứng kiến được bất cứ điều gì, mà chỉ nhìn thấy bộ dạng thua thảm hại của bọn họ.

 

 

“Mấy người đều mang thân phận võ giả mà cũng không xử lý được nó sao? Rốt cuộc tốc độ của nó nhanh mới mức nào chứ?”

 

Lý Vĩnh Phong thầm than một tiếng: “Đợi lát nữa là ngươi sẽ biết rồi, nó sẽ nhanh chóng tiếp tục bay tới đây thôi.”

 

Thế là Vương Thăng cũng tập trung toàn bộ sự chú ý của mình để quan sát con chim sẻ và lồng bẫy kia.

 

Quả nhiên con chim sẻ đã tiếp tục hành động rồi.

 

Vù!

 

Lúc này cơ thể nó dường như biến thành một tia chớp màu xám, nó bay từ trên ngọn cây kia xuống cái bẫy trong thời gian chớp mắt, sau đó nó tha một hạt giống rồi vỗ cánh bay mất!

 

“Mau, đến rồi!” giọng nói của Lý Vĩnh Phong vội càng lên tiếng.

 

Nhưng lúc đó chim sẻ đã quay về đậu trên cành cây của nó rồi.

 

“Đợi đã, Vĩnh Phong ca, không cần xông lên nữa đâu!”

 

Lời này của Vương Thăng vẫn là có tác dụng nhất, mấy người Lý Vĩnh Phong nghe xong liền dừng bước ngay lập tức, sau đó nhìn về phía cành cây kia, họ thấy con chim sẻ kia quả nhiên đã đậu lên cái cây đó rồi, hơn nữa còn đang nuốt cái gì đó.

 

“Chíp, chíp, chíp!”

 

Chim sẻ nuốt xong lại nhìn về phía mấy người bọn họ, nhưng lần này còn phát ra vài tiếng kêu đắc ý.

 

“Vận Thăng, ngươi nhìn thấy chưa, tốc độ của con chim sẻ ấy nhanh cỡ đó đấy, cho dù ta là võ giả đi chăng nữa cũng không kịp phản ứng lại được.”

 

Vương Thăng gật đầu, con sẻ này ắt hẳn không hề đơn giản.

 

“Con sẻ này cứ ở đây, chúng ta cũng không tiếp tục trồng được!”

 

 

“Để ta giải quyết nó cho!”

 

Lý Vĩnh Phong bọn họ không bắt kịp được tốc độ của chim sẻ, không có nghĩa là hắn cũng không theo kịp, nếu không vừa nãy hắn sẽ không nhìn thấy một cách rõ ràng như vậy.

 

Tiếp theo chỉ cần chờ con chim sẻ tiếp tục hành động thôi.

 

 

0.14525 sec| 2425.188 kb