Nghe tới đó , Vương Thăng mới hiểu rốt cuộc nghệ thuật kể chuyện là gì.
“Ngay khi những người chính nghĩa chuẩn bị vào thành, một nhân vật chủ chốt đã xuất hiện. Người đó chính là vì đại sư canh giữ ba huyện của chúng ta. Vị đại tông sư này đeo một chiếc mặt nạ màu xanh có răng nanh, không nhìn ra hình dáng thật của khuôn mặt, nhưng người ta nói rằng khi vị đại tông sư xuất hiện….”
Ngay sau đó, người kể chuyện đã phóng đại sự tình, có những từ gì tốt đều dùng để miêu tả Tông Sư.
Ngay sau khi thổi phồng về Tông sư thì người kể chuyện lại mô ta về ác thú mạnh mẽ như thế nào.
“Ta vốn tưởng rằng sẽ là hai thế lực ngang nhau giao chiến, lão phu ta đây ngay từ đầu đã chuẩn bị chút lương thực để bỏ trốn, nhưng đáng tiếc, trận chiến đấu này có chút ngoài dự kiến…”
Nói đến đây, người kể chuyện tự ngồi ngẩn người một chút, có người hiểu ý nến ra một số tiền đáng kể.
“Kết quả cuối cùng là như thế nào?”
Thấy nhiều tiền như vậy, mắt người kể chuyện đều sáng lên.
“Kết quả cuối cùng là chủ nhân mang chiếc mặt nạ răng nanh màu xanh kia đã đánh chết con ác long chỉ bằng vài cú đấm. Con ác giao gần như không có khả năng chống cự. Ta không có mặt trong trận chiến ấy, nhưng ta có đi
xem kết quả huyện thành bị hủy diệt sau trận chiến đấu đó, gần như một nửa cái thành thị bị phá hủy.
Không thể nào, nói thật thì cũng chỉ hủy hoại một con đường, Vương Thăng muốn phản bác.
Tuy nhiên một số người rất đồng ý với nó, chẳng hạn một số võ giả đang ăn tại đây.
“Nếu thật sự là cao thủ, có thể ra tay không cẩn thận, không kiêng nể điều gì?”
“Con ác giao kia thật sự là cấp tông sư sao? Người bình thường chưa chắc đã nhìn đúng.!”
Đúng vậy, có tin tức từ cục tình báo đã xác nhận.”
“Nói như vậy thì thực lục Tông sư thực sự là rất mạnh, mấy quyền đã có thể đánh chết ác giao cấp tông sư, hắn không phải cấp đại tông sư bình thường.”
Tuy rằng những người này nói chuyện rất nhỏ, nhưng với thực lực hiện tại của Vương Thăng thì chỉ cần hắn muốn thì hắn có thể nghe được lời nói của toàn bộ người trong nhà trọ.
Hắn càng thêm quyết định muốn tránh xa những người này.
Khi người kể chuyện đề cập tới bộ phận tình báo, rất có thể đây không phải võ giả bình thường.
Mà lúc này, người kể chuyện vẫn chưa nói xong.
“Ty rằng ta đã kể đại khái xong câu chuyện, những cậu chuyện thật sự vẫn chưa kết thúc.Tuy rằng lão phu là người kể chuyện nhuwngh đây cũng là chuyện có thực, lão phu là một trong những người được cứu.”
“Chính vì sự tồn tại của vị Đại tông sư này cùng với những người nghĩa sĩ đó mà ba huyện có thể duy trị tình trạng hòa bình hiện tại, không có yêu ma
hay ai dám tới trêu chọc. Chính vì vậy có khá nhiều người từ thành khác muốn đến tị nạn tại ba huyện…”
Đúng lúc này, có một đồng bạc chuẩn xác ném tới trước mặt hắn.
“Lão tiên sinh, đây là ý gì, vị tông sư kia là người của ba huyện sao? Tại sao che chở ba huyện mà không ai dám tới trêu chọc.”
Người nói chuyện chính là Vương Thăng, hắn không thể tưởng tượng được chỉ vì hắn đánh chết ác giao mà có thể giúp ba huyện hưng thịnh như thế này?
Người kể chuyện cực kỳ tự tin.
“Đương nhiên là người của ba huyện, bởi vì có người nhìn thấy vị Tông sư kia kéo thi thể ác giao vào trong rừng, mặt khác, ở các địa phương khác có tình trạng giống tamba huyện chúng ta nhưng cũng không thấy vị tông sư này xuất hiện. Chắc chắn vị tông sư đó đang ẩn cư ở ba huyện, nếu như ba huyện gặp nguy hiểm thì người này sẽ xuất hiện, đây mới thực sự là anh hùng chân chính!”
“Ồ!”
“Tốt!”
Những người ngồi nghe kể chuyện đều vỗ tay reo hò.
Chỉ có Vương Thăng: “…”
Hắn có thể nói rằng trong ba huyện đang có người giả vờ là hắn.
Mặc kệ là thật hay giả, những người khác sẽ cực kỳ thận trọng, chỉ cần không cá thông tin xác thực thì cũng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên ba huyện có một cảm giác ung dung so với các nơi khác lại càng náo nhiệt hơn.
Nhưng…
Thực sự dự đoán không sai!
Mặc dù có thể là nhầm lẫn, nhưng hắn thực sự sống trong khu vực ba huyện.
Hắn cảm thấy ngay từ đầu người lan truyền tin này có thể không chắc chắn, nhưng nói như vậy thật sự có thể giúp ba huyện giảm bớt phiền phức, nhìn tình hình hiện tại của ba huyện sẽ rõ.
Lúc trước chạy chạy trốn trốn, hiện tại lại đông đúc, náo nhiệt trở lại.
Miễn sao kết quả cuối cùng tốt là được, chỉ là một thanh danh thôi.
Sau khi ngồi xuống, ăn xong rồi tính tiền, Vương Thăng lại bắt đầu lên đường, ý định đi đến huyện Vĩnh Phong, là huyện nhỏ nằm giữa Vĩnh An và Đông Phong.
Hắn đã hỏi thăm rõ ràng, danh tiếng của hắn chủ yếu ảnh hưởng với người của ba huyện, nhưng cũng cần thận trọng khi sang các quận huyện xung quanh, tình hình hiện tại xem như có chút ổn định, không có yêu thú cũng như thế lực tà ác nào.
Cho nên về cơ bản không có vấn đề gì khi đến đó.
Sau khi rời khỏi thành, hắn lại tiếp tục lên đường.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo