Lúc đó nó chưa có kiểm soát được hoàn mỹ như bây giờ nên bị chịu vô số đau đớn bất hạnh.
Nói đến đây chim sẻ hơi bùi ngùi xúc động, năm tháng đó đúng là khoảng thời gian chịu nhiều trận đánh
“…”
Vương Thăng đúng cạn lời luôn, cái kiểu khinh bỉ của chim sẻ kiểu vầy không gặp bất hạnh mới là lạ đấy, nếu nghe lâu dần, thời gian ngấm dần rất dễ sinh ra ý muốn giết chết con chim này.
“Hóa ra cái tốc độ của ngươi nhanh như vậy cũng không phải là không có lý do.”
Tốc độ này của chim sẻ, nếu không phải là tông sư thì sẽ khó mà bắt được nó, mà nếu không có cái tốc độ này thì nó sớm đã bị giết chết rồi.
Vậy thật sự không có người bình thường nào có thể nhẫn nhịn được nó.
“Chíp chíp chíp.”
Chim sẻ rất hài lòng với tốc độ của mình, vì nó chính là bản lĩnh để giữ mạng cho nó.
Thật sự thì Vương Thăng cũng vì điều này mà muốn thu phục chim sẻ, con chim này nếu dùng cho đột nhập tình báo không phải rất hữu dụng sao?
“Thế này đi, ta cũng đặt một cái tên cho ngươi, tên… Tiểu Hôi được không?”
Chim sẻ hiển nhiên không đồng ý cái tên này.
“Vậy thì gọi ngươi là Vân Tiêu nhá? Ý nghĩa là bay lên bầu trời, nếu vẫn chưa hài lòng thì…”
Cuối cùng chim sẻ cũng đồng ý cái tên Vân Tiêu này, nó thấy như vầy cũng khá tốt, tuy rằng bất đồng văn hóa với loài người, nhưng nó lại có thể nghe ra được ngụ ý ở bên trong cái tên.
Xem đây, dưới đây chính là sự khác biệt của ngôn từ.
Vì Đại Bạch ngu ngốc chả biết gì, cho nên mới ngụ ý tên là “đồ ngốc” sau đó liền đuổi đi, nhưng chim sẻ lại tên là Vân Tiêu.
“Giao cho ngươi một nhiệm vụ, sau này ngươi sẽ tuần tra xung quanh cái thôn này, nếu như gặp phải người nào thì phải trực tiếp báo cáo với ta, đặc biệt là mấy tên lén la lén lút, ngươi có hiểu thế nào là lén la lén lút không?”
“Chíp chíp chíp.”
Yên tâm đi, ta hiểu!
“Vậy thì tốt!”
Cách Vân Tiêu thể hiện rất thông minh, cho nên Vương Thăng tương đối yên tâm về nó.
“Chíp”
Vân Tiêu bay thẳng ra ngoài, sau đó đậu trên một cây táo đang lớn, nó đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, rồi bắt đầu nhặt cành cây từ khắp nơi.
Nhìn kiểu này chắc đang muốn làm tổ cho mình…
Vương Thăng nhìn Vân Tiêu đang xây tổ, đột nhiên nghĩ đến lời nói của Mạc Dương.
Bây giờ không chỉ có yêu thú sinh ra nhiều mà dường như linh thú cũng nhiều hơn, kể cả linh thực cũng vậy.
Sơn Quân mà mười mấy năm mới thấy, với chim sẻ kỳ lạ, còn có cả nấm thơm ngon…
Lại thêm lời bàn luận về chuyện diệt quốc dường như đã truyền đi khắp nơi…diệt quốc sẽ vào những năm cuối thời Đại Châu, mấy lời này nhiều như đặt ở một thế giới quan khác thì chắc chắn sẽ bị phỉ nhổ cho máu chảy đầu rơi, nước chưa vong, thì lấy đâu ra những năm cuối chứ?
Ấy vậy mà ở Đại Chu, những tin đồn kiểu này thậm chí đã thấm vào trong lòng mỗi bách tính bình thường ở đây, hoàng thất vẫn còn nhưng sự uy tín của quan phủ đã bằng không rồi.
Mà tất cả những điều này đều là vì số kiếp thọ mạng năm trăm năm của đại tông sư đã tận rồi.
Đây có phải là bộ sách hoàng triều sụp đổ, yêu linh nổi lên không?
Nhưng câu chuyện chưa chắc đã như vậy, ví dụ như ác giao, nếu như Vĩnh Niên Vương không bị một thế lực nào đó quấn chặt tay chân, nói không chừng đã có thể lật ngược tình thế tiêu diệt lại, thế lực Đại Châu cũng không suy yếu như giờ.
Nhưng dù vậy chuyện yêu thú và linh thú đột nhiên xuất hiện nhiều hơn cũng là sự thật.
Rõ ràng giữa dãy núi kiểu vầy, xung quanh không có bất cứ nguy hiểm nào hết, nhưng Vương Thăng vẫn cứ cảm thấy có sự áp lực.
“Thật sự vẫn nên nhanh chóng tăng sức mạnh lên mới được!”
…
Cùng lúc đó, ở nơi sâu nhất của dãy núi Thiên Hoành, dãy núi lớn nhất ở Thục Châu, có một hồ nước lạnh vô cùng lớn sâu thăm thẳm không nhìn thấy đáy, nhìn xuống không thấy đầu.
Hồ nước yên ả không gợn sóng, giống như là một hồ chết.
Nhưng đột nhiên đất núi rung chuyển, giống như muốn tách làm đôi dãy núi này ra, hồ nước lạnh cũng gợn lên những con sóng lăn tăn bốn phía.
Cũng đúng lúc này, nước trong hồ giống như sôi trào, một dáng người khổng lồ từ trong hồ nước bay vút lên không trung, kéo theo vô số những cột nước chọc thẳng lên trời.
Đây chính là một con Hàn Giao, con Hàn Giao này chỉ nhô lên mặt nước một phần cơ thể thôi cũng dài tới gần trăm thước, con Ác Giao ở huyện Lộc Thủy lúc trước cũng chỉ giống như một con lươn trước mặt hắn.
“Ngưu Ma Vương, nếu đã đến đây rồi thì cần gì phải áp đảo khí thế như vậy chứ?
Chiếc miệng cực kì rợn người của Hàn Giao nói chuyện bằng tiếng của loài người, hơn nữa lại còn rất lưu loát.
“Bò ò!”
Cùng lúc đó một con trâu rừng khổng lồ xuất hiện, cũng chính là con yêu thú được gọi là Ngưu Ma Vương kia.
“Không phải là vì sợ ngươi đã chết rồi sao? Hàn Giao Vương.” Ngưu Ma Vương cũng nói được tiếng người mà đáp lại.
“Hừ!” Hàn Giao Vương hừ lạnh một tiếng khiến cho hồ nước lạnh cũng rung chuyển theo: “Nếu đã đến rồi thì không cần núp đi vậy đâu, đều ra hết cả đi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo