Cùng lúc đó, con chim sẻ cũng đang nhìn mấy tên loài người, nó biết mấy người này muốn bắt mình, nhưng với tốc độ của nó sao có thể dễ dàng để bọn họ bắt được.
Chíp chíp chíp!
Nó lại kêu lên vài tiếng giễu cợt bọn họ, mấy hạt giống này cũng khá tốt, cho nên nó không thể rời đi dễ dàng thế được, dù sao thì mấy kẻ loài người này cũng không làm gì được nó.
Nghĩ tới điều này, chim sẻ lại tiếp tục hành động.
Vù!
Chíp chíp chíp!
Đám loài người kia không ngờ tới đúng không, ta chỉ cần trong nháy mắt là có thể lấy đi hạt giống của các ngươi.
“Chíp chíp chíp”
Chim sẻ nhìn thấy hạt giống ở trong lồng bẫy, nó muốn bay tới mổ đi, nhưng…
“Sức mạnh không nhỏ đâu nhỉ?”
Chim sẻ chỉ cảm thấy mình bị một sức mạnh cực kỳ lớn tóm lại, cho dù nó cố gắng giãy giụa thế nào cũng không thoát được.
Chíp chíp chíp…
Vì thế nó nghĩ đến việc dùng mỏ chim của mình đi mổ cái thế lực gì đó đang nắm chặt lấy mình, nhưng kết quả lại phát hiện bản thân không thể mổ được, nếu như nó cố gắng sống chết để mổ thì chỉ khiến mỏ của mình bị thương thôi.
Vương Thăng nhìn chim sẻ đang bị tay mình nắm chặt liền nói: “Không những có sức mạnh lớn mà tính tình cũng nóng nảy ghê chứ!”
Chim sẻ như đàn gảy tai trâu đối với mấy lời công kích này của hắn.
“Vĩnh Phong ca, con chim sẻ này đệ mang về nhé, các huynh cứ tiếp tục làm việc đi!”
Con chim sẻ này hiển nhiên không phải là loại chim sẻ tầm thường, hơn nữa nó còn ăn hạt giống linh dược nữa, không biết đả thương người khác, con này nếu không có gì bất ngờ thì chắc là là một linh thú.
Hẳn phải mang về để nghiên cứu thêm, nhân thiện cũng suy nghĩ xem có nên thu phục không?
“Được, đi thong thả!”
Vương Thăng hô lên một tiếng Đạt Bạch sau đó mang chim sẻ về, để lại đám người Lý Vĩnh Phong vấn đang đơ tại chỗ.
“Vừa nãy, ngươi có nhìn thấy rõ được động tác của Vận Thăng không Thư Văn?”
Vương Thư Văn liếc trắng mắt nhìn Lý Vĩnh Phong: “Đến chim sẻ chúng ta cũng không nhìn rõ, thì nói gì đến động tác khi Vận Thăng bắt nó chứ? Ngươi đang nằm mơ đấy à?”
Lý Vĩnh Phong im lặng một lúc lâu rồi cảm thấy mình hỏi ngu rồi.
“Trồng tiếp đi…”
…
Vương Thăng về đến nhà liền bắt đầu tìm hiểu về con chim sẻ trong tay mình.
Chim sẻ phản kháng suốt cả dọc đường về nhà, cuối cùng cũng chịu bỏ cuộc, nó không thèm động đậy mà nằm trong tay Vương Thăng như muốn giả vờ đã chết.
“Grừ!”
Đạt Bạch dỡ đống gỗ xuống xong, rồi đi đến trước mặt Vương Thăng, khi nhìn thấy chim sẻ dường như nó đang nghĩ nên cho xuống bụng kiểu gì.
“Đi ra đằng kia, mấy thứ kiểu này không phải để cho ngươi ăn được đâu.”
Trước kia chim sẻ đã từng nhìn thấy Đạt Bạch rồi, cho nên nó đại khái là không có phản ứng gì, có điều khi nhìn thấy Đại Bạch lộ ra cái bộ dạng muốn ăn mình đến nơi thì mới “chíp chíp” lên hai tiếng.
Tên đần, nếu như bây giờ ta không bị tóm chặt lấy đôi cánh như mạng sống này, thì sợ rằng đến cái mông của ta ngươi cũng đừng hòng thấy được.
Ngôn ngữ của hai con không giống nhau, cho nên Đại Bạch không nghe hiểu chim sẻ đang nói gì, nhưng nó có thể nghe ra được giọng điệu châm biếm của chim sẻ.
“Grừ!”
Nếu như không phải vì Vương Thăng đang nhìn thì nó đã nuốt gọn con chim sẻ này rồi.
Sự châm biếm này Vương Thăng cũng nghe được ra, hắn có chút tò mò.
“Ghê gớm thật, một con chim sẻ nhà ngươi làm kiểu gì để cái giọng điệu châm biếm của mình thể hiện ra một cách rõ ràng như vậy chứ…”
Rõ ràng chỉ là tiếng chíp chíp đơn giản nhưng mà cái ý vị đấy trào phúng bên trong đó lại không bị che lấp đi.
“Chíp chíp…”
Chim sẻ vẫn dùng kiểu khinh thường đó mà kêu lên vài tiếng.
Đây chính là tuyệt chiêu mà nó đã nghiên cứu rất lâu mới mò được ra, lợi hại lắm đúng không? Nó chính là thích cái dáng vẻ mấy người kia ghét mà không bắt nổi mình đấy.
Vương Thăng nhìn thấy điệu bộ của chim sẻ hiện giờ giống như đang đáp lại vậy, hắn liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Hắn cho rằng con chim sẻ này có thể nghe hiểu mình nói gì, hơn nữa không phải là hiểu một cách sơ lược thôi, mà hiểu giống như kiểu Đại Bạch vậy.
“Ngươi có thể hiểu ta nói gì sao?”
Chim sẻ không có động tác gì biểu hiện ra ngoài, ngươi bảo ta trả lời là ta phải làm theo à, có bản lĩnh thì đánh ta đi này!
Vương Thăng thấy chim sẻ mang điệu bộ không chịu phối hợp mình, nghĩ tới ngày trước Đạt Bạch cũng mang dáng vẻ bướng bỉnh không nghe theo này.
Vì thế hắn lấy ra hạt giống mà mình giữ lại, đồng thời đó cũng là những hạt giống linh dược phá giới hạn lần bốn.
Lúc này chim sẻ như cảm nhận được điều gì đó.
“Nếu ngươi đáp lại ta thì ta sẽ cho ngươi!”
Chim sẻ nhanh chóng gật đầu, lời nói của con người thôi mà, khi trước nó từng sống một khoảng thời gian rất dài ở trong thị trấn của con người, cho nên có thể nghe hiểu lời họ nói.
Nhìn thấy động tác này của nó, trong lòng Vương Thăng đã có sự tính toán.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo