“Khụ khụ, trong lúc vô tình nghe được, ngoài ý muốn, ngoài ra dưới tình huống hiện tại thì không biết còn hay không!”

 

Bản thân Chương Trạch cũng không thể chắc chắn rằng quặng sắt có còn ở trong phủ nữa không.

 

Rốt cuộc thì hiện tại tình huống tại quan phủ không được tốt lắm

 

Nó còn phụ thuộc vào việc Vĩnh Niên Vương hiện tại có hành động như thế nào về việc chân chính tiếp quản Thục Châu và bắt đầu quản lý nó.

 

Nhưng dù bất kể tình huống như thế nào, Vương Thăng đều cảm thấy rằng mình phải ra ngoài xem tình huống như thế nào, không chỉ là vì quặng sắt mà còn vì hắn đã cô lập mình ở Thanh Sơn trại lâu lắm rồi, giờ hắn cần một số tin tức.

 

 

Hiện tại thực lực của hắn không quá yếu, nếu như không chủ động gây chuyện thì chắc cũng không xảy ra sự việc gì phiền phức.

 

Chính vì vậy, vào ngày hôm sau, Vương Thăng xin Chương Trạch một phần bản đồ và đi thẳng ra khỏi thôn. khi “Thần” trở nên mạnh mẽ hơn, bản thân hắn cũng không giống như trước, hắn không thể tìm thấy đường về khi ra ngài.

 

Lần này hắn cũng ra ngoài một mình, nhưng lần trước chỉ có Đại Bạch, còn hiện tại lần này có nhiều thêm Vân Tiêu.

 

Và không giống như Đại Bạch, chỉ có thể đứng chờ ở bên ngoài cổng thành, Vân Tiêu còn có thể đi theo hắn vào thành.

 

Đầu tiên hắn tới chính là huyện Lộc Thủy, định hỏi thăm tình huống trước, nếu tình hình không ổn thì sẽ tìm cách giải quyết.

 

Nhưng khi vào thành, hắn phát hiện vẫn có rất nhiều người trong thành, thậm chí có không ít người mang theo già trẻ lớn bé dìu vào thành.

 

Điều này càng thấy rõ khi vào sâu trong thành, huyện Lộc Thủy hoàn toàn náo nhiệt không kém hơn so với các thành trì khác, không giống như trong tưởng tượng là hình ảnh đổ nát.

 

Thậm chí so với trước khi đại quân của Vĩnh Niên Vương tiến đánh còn náo nhiệt hơn, trên đường vẫn có người rao hàng rong, nhìn thật sự rất náo nhiệt.

 

“Tình huống như vậy… Thục Châu đã ổn định sao?

 

Ngoại trừ việc tình hỉnh đã ổn định thì Vương Thăng không thể nghĩ ra khả năng khác.

 

Nhưng điều đó cũng tốt, việc hỏi thăm tin tức sẽ dễ dàng hơn nhiều, vì vậy hắn sẽ tìm một quán trọ, mà quán trọ duy nhất trong thành đó chính là quán trọ Duyệt Lai.

 

“Hóa ra là ta nghĩ xấu!”

 

 

Trong huyện thành to lớn như vậy thế nhưng chỉ có một quán trọ mở cửa, chắc rằng nguồn cung cấp nguyên liệu có vấn đề, và điều này chứng tỏ rằng quán trọ này không hề đơn giản.

 

Thậm chí sau khi đi sâu vào bên trong quán thì hắn lại càng cảm thấy đúng như vậy.

 

Bởi vì nhà hàng này thế nhưng lại còn có người kể chuyện.

 

Đừng nói đến tình hình hiện tại, ngay cả trong quá khứ thì việc quán trọ có người kể chuyện thì không phải quán nào cũng có.

 

Hơn nữa, trình độ của người kể chuyện này cũng không tệ, trong quán còn có rất nhiều người đang đứng, họ đều chưa ăn cơm mà đều nhìn chăm chú vào người kể chuyện, hiển nhiên là tới đây để nghe kể chuyện.

 

Sau khi Vương Thăng bước vào thì rất nhanh có người phục vụ đi tới, dù Vương Thăng có ăn hay không thì trên mặt hắn ta vẫn nở nụ cười.

 

“Quý khách là muốn nghỉ chân hay ở trọ, đương nhiên, nếu là tới đây nghe kể chuyện thì cũng có thể tìm một chỗ trống ngồi xuống, nhưng nếu có người tói dùng cơm thì phải nhường chỗ một chút.”

 

Mặc kệ điều gì khác, chỉ mới cách phục vụ của quán trọ Duyệt Lai này đã hoàn toàn không có gì để chê trách.

 

 

 

“Ăn cơm, dọn hai đĩa thịt, còn có cơm, một bình trà, đều có chứ?”

 

“Đương nhiên là có, mời ngài lên lầu, lầu hai không đông người, chỉ có một vài người đang dùng bữa.”

 

“Được!”

 

Vương Thăng đi theo tiểu nhị lên lầu, không có ai ở tầng hai, đúng là chỉ có một số người đang ăn cơm.

 

Vị trí ở đây không tồi, có thể nghe rõ được người kể chuyện đang nói gì.

 

Nhưng nội dung khiến hắn hơi kinh ngạc, cảm thấy hơi quen thuộc.

 

“Người ta nói rằng người trong ba thành đều bị ức hiếp bởi Thanh Giao bang, sơ ý một cái sẽ trở thành tế phẩm, trong lòng hoảng sợ, trên người mỗi người bao trùm trong không khí sự tuyệt vọng , lan tỏa khắp mọi nơi.”

 

“Cũng chính vào lúc này, nghĩa sĩ xuất hiện, bọn họ bắt đầu từ huyện Lộc Thủy, một nhóm hơn chục người từ rừng rậm xuất hiện, dễ dàng chém đầu thành viên Thanh Giao bang, giải cứu người dân huyện Lộc Thủy…”

 

Vương Thăng lập tức nhận ra câu chuyện này chính là sự việc lần trước hắn cùng với Mạc Dương cứu người ba quận sao?

 

Người kể chuyện đã chỉnh sửa một chút câu chuyện nhưng nói thật thì hắn ta đã kể một câu chuyện hay.

 

“… Người của hai huyện được giải cứu nhưng ở huyện Lộc Thủy còn có Thanh Dao bang khó có thể giải quyết. Ở đó có những con rồng canh giữ, tuy rằng nghĩa sĩ thực lực rất mạnh nhưng vẫn yếu thế trước những con ác giao…”

 

“Người kể chuyện không nhanh không chậm nói: Mọi người chắc là từ bên ngoài thành tới phải không, để ta nói cho mọi người biết làm sao để đánh bại bọn ác giao.”

 

 

Ống ta uống một ngụm nước, lại nói: “Nhóm nghĩa sĩ cũng bất lực với người Thanh Giao bang và Tà giá, nhưng vì người của huyện Lộc Thủy, nhóm người họ quyết tâm đánh cược mạng sống của mình. Hàn đàm kỳ thật nước lạnh lẽo, kể là một người đàn ông mạnh mẽ thì khi đi xuống đó cũng một đi không trở lại…’

 

 

1.12836 sec| 2439.195 kb