Thôn trưởng Chu Chính Văn gật đầu nói: “Đúng vậy, bây giờ thời tiết chuyển ấm rồi, cũng đã đến lúc trồng mấy cây đó xuống, không phải ngươi từng nói cần thời gian rất dài sao?”

 

 

Vương Thăng gật đầu sau đó đáp lại: “Không cần phải lưu ý điều gì nữa đâu, lần trước về cơ bản ta đã nói đầy đủ nội dung rồi… Đúng rồi, nếu cần phải chú ý thì sau khi hạt giống nảy mầm cần phải bỏ thời gian ra để trông coi những dược liệu đó, cho nên dù khi trồng đã tách hai giống cây đó ra rồi thì cũng không được trồng đại, tránh cho đến lúc đó bản thân không tìm ra được.”

 

Xét về chuyện này, dã thú sẽ có trực giác tốt hơn so với con người.

 

Hắn cảm thấy không chừng đã có một số loài thú có thể cảm nhận được linh dược được trồng ra, hay thậm chí là sự đặc biệt của hạt giống, nên đến lúc đó hạt giống bị bới ra thì sẽ rất phiền phức.

 

Thôn trưởng gật đầu mà nhớ kỹ chuyện này.

 

“Nói cách khác chính là lựa chọn một nơi thích hợp để trồng trọt thôi!”

 

Vương Thăng lại nêu ra một ý kiến chi tiết của riêng mình: “Thực ra trồng ở bên cạnh trại cũng được, cũng trồng một ít trên núi, sau đó có sự so sánh giữa hai bên, cuối cùng xem đâu có hiệu quả hơn mới quyết định trồng ở đó đi!”

 

Nếu sau khi so sánh không có sự khác biệt thì cũng không cần phải tách ra trồng làm gì, đây chính là một cách thử nghiệm so sánh đơn giản, nhưng nếu không có ai nhắc nhở cho biết thì sẽ có rất nhiều người không hiểu được đạo lý này.

 

Khi có được lời nhắc nhở này, trong lòng trưởng thôn đầy sự hài lòng rời đi, nhìn bộ dạng có vẻ là đi tìm người trồng những dược liệu kia.

 

Sau khi Vương Thăng giải quyết được chuyện của thôn trưởng, hắn định tiếp tục tạo ra những món đồ ở trong Cơ Quan Yếu Thuật, nhưng hắn bất chợt phát hiện ra một chuyện vô cùng quan trọng.

 

“Hình như sắt thép không đủ dùng?”

 

Biết rừng ở trong Cơ Quan Yếu Thuật có không ít những máy móc sử dụng chất liệu là gỗ, thế nhưng những máy móc đó Vương Thăng cũng đâu có

 

 

dùng tới.

 

Những máy móc mà hắn muốn chế tạo ở bên trong đó hầu như toàn là phải dùng kim loại mới được.

 

Nhưng ở trại Thanh Sơn này làm gì có nhiều kim loại cho hắn dùng như vậy chứ, ngoài khi dùng toàn bộ cái thứ mà toàn thôn dân ở đây dùng để ăn cơm lấy hết về rồi bắt đầu nung nóng ra mới được, nhưng đương nhiên không thể làm vậy rồi.

 

Đúng là hiện giờ trong tay hắn vẫn có một chút kim loại, đó chính là phần còn thừa của lần chế tạo “Vân Dực” lần trước.

 

Nhưng kim loại sau khi dùng xong thì bắt buộc phải tìm kim loại mới.

 

“Cùng lắm là có thể tìm được một chút quặng sắt thôi!”

 

Ở trong Cơ Quan Yếu Thuật có rất nhiều những cách chế luyện ra kim loại đặc thù, sử dụng những cách này có thể tạo ra được những kim loại đặc thù để dùng cho việc làm ra những máy móc bên trong đó.

 

Nhưng điều đáng tiếc là hiện giờ không kiếm ở đâu qua quặng sắt được, cho nên rất nhanh sau hắn đã bỏ cuộc.

 

“Thôi vậy, trước tiên vẫn cứ chế tạo trang bị ổn định nhiệt đã!”

 

Trang bị ổn định nhiệt là một trang bị không được xem trọng lắm ở trong Cơ Quan Yếu Thuật.

 

Vì vậy món đồ này cũng chỉ có võ giả mang thực lực cấp bảy mới sử dụng, không những thế trang bị ổn định nhiệt này hoàn toàn khác với “Vân Dực”, nhưng nó phát huy tác dụng vô cùng lớn.

 

Trang bị này có công dụng duy nhất là duy trì nhiệt độ nước, đơn giản mà nói thì nó thuần túy là một trang bị dùng để hưởng thụ.

 

Vương Thăng cũng không biết vì sao Cơ Quan Yếu Thuật lại ghi nó vào trong này.

 

 

Đương nhiên cá nhân hắn cũng cảm thấy món đồ này thật sự là không được xịn cho lắm, hắn cần một thứ tốt hơn bên trong và có thể cải thiện được chất lượng cuộc sống của hắn.

 

“Mình nhớ là còn có trang bị đun nước nữa mà… Hay là cứ dứt khoát xây luôn một suối nước nóng nhân tạo đi nhỉ?”

 

Hắn khá bằng lòng bỏ ra một chút thời gian để cải thiện chất lượng cuộc sống của mình, chỉ có điều kim loại hơi thiếu một chút, chắc phải nghĩ thêm cách nào đó đi kiếm một chút về.

 

Nếu bản thân đã có quyết định rồi, vậy hắn cũng không chậm trễ nữa mà nhanh chóng tìm một nơi thích hợp ở bên cạnh nhà mình.

 

“Đại Bạch, mau đến đây đào một cái hố đi, độ lớn nhỏ khoảng chừng là…”

 

Một ngày của Đại Bạch trải qua nhàn rỗi vô cùng, nên thỉnh thoảng Vương Thăng cũng bày ra một số việc cho nó làm, để nó đào hố cũng khá hợp lý, móng vuốt sắc bén của nó đến đá tảng cũng không địch nổi.

 

Hố lớn được đào xong sẽ đến vấn đề nguồn nước, vị trí hiện tại của Vương Thăng cách sông không xa lắm, nhưng địa thế trên này khá cao, không dễ dàng xử lý được.

 

“Nên dùng guồng nước nhỉ!”

 

Guồng nước có thể dẫn nước ở sông đi tới một nơi cao hơn, sau đó dùng thêm ống trúc để dẫn nước về đây, làm vậy là có thể giải quyết được vấn đề rồi.

 

Đúng là ở trong Cơ Quan Thuật không có thứ gọi là guồng nước này, nhưng nó lại có ở trong trí nhớ của Vương Thăng, hắn sẽ vận dụng những cách thức học được trong Cơ Quan Thuật để tạo ra một cái guồng nước.

 

 

0.52643 sec| 2427.461 kb