Cũng lúc đó, Nguyệt đã thu thập xong manh mối và dự định đến huyện Lộc Thủy, nhưng đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó.
“Vĩnh Phong huyện?”
Đây chính là Ẩn bí thuật, linh tính chợt lóe lên, cũng coi như là tâm huyết dâng trào.
Quan tinh cốc sử dụng phương pháp trực giác này đến mức nó có thể sử dụng độc lập, mà một khi có cái gì đó liên quan mật thiết đến nó thì sẽ tự cảm nhận được.
“Xét về vị trí, thì người ta muốn tìm có thể ở huyện Vĩnh Phong?”
Nguyệt thay đổi phương hướng và đi về phía huyện Vĩnh Phong.
Có vẻ nguyên nhân bởi vì hắn, nên trên đường có nhiều người hơn, vì vậy Vương Thăng đã yêu cầu Đại Bạch đi một con đường hẻo lánh hơn để tránh những rắc rối không cần thiết.
Vì vậy, hắn cứ như vậy đi đến huyện Vĩnh Phong một cách bình yên.
Huyện Vĩnh Phong không náo nhiệt bằng huyện Lộc Thủy, trên đường ít người đi lại, có thì cũng là đi lại vội vàng, cổng thành thì có người canh giữ nhưng với bộ dạng lười biếng. Lúc Vương Thăng vào thành thì họ cũng không thèm liếc một cái.
Điều này đối với việc hắn muốn làm tiếp theo thực sự rất tốt.
Chương Trạch biết vị trí của quặng sát và đã nói với Vương Thăng điều đó.
Vương Thăng đến một góc khuất, lấy chiếc mặt nạ đã đeo lần trước đeo lên.
Hắn dự định trước tiên sẽ đến phủ huyện lệnh.
Hắn không muốn làm một tên đầu trộm đuôi cướp nếu không cần thiết.
Huyện Lộc Thủy bởi vì bị thanh giao bang đánh bất ngờ nên phủ huyện lệnh bị bỏ hoang, không có người. Dựa trên tin tức Vương Thăng có được thì đã có một gia tộc danh giá đứng ra để ổn định thế cục.
Không giống như huyện Vĩnh Phong, người của huyện phủ đều ở đó. Đương nhiên hiện tại về cơ bản bọn họ không quan tâm tình hình ra sao, chỉ là cố gắng duy trì trật tự.
Quan huyện Vĩnh Phong thật sự rất phiền não.
Trước kia hắn vẫn luôn nghĩ rằng nếu không có thượng quan phụ trách thì càng tốt, chính hắn có thể tạo nên những thành tựu to lớn.
Nhưng hiện tại hắn không còn nghĩ như vậy nữa, đặc biệt là sau khi huyện Lộc Thủy bị Thanh Giao bang tấn công, mặc dù cuối cùng toàn bộ Thanh Giao bang đều bị giết.
Trên thực tế, huyện phủ huyện Lộc Thủy đã bị tấn công từ lâu, bị Thanh Giao bang chiếm đánh và cướp đoạt. Lúc ấy huyện lệnh huyện Lộc Thủy đã đi tìm tri phủ, cũng chính là châu phủ thủ chủ.
Nhưng lúc đó thì Giang Hà Vương cùng Vĩnh Niên Vương vừa mới xảy ra một cuộc đại chiến, phủ chủ cũng không liên quan đến Thanh Giao bang, vì vậy không thể giải quyết được vấn đề gì.
Kết quả cuối cùng mọi người đều biết rằng huyện Lộc Thủy, Diệt Thủy, Vĩnh Phong đã bị xóa sổ, Thanh Giao bang khống chế mấy vạn bá tánh nhân dân.
Huyện lệnh muốn chạy trốn, nhưng kết quả là khi vừa mới vào đến Thục Châu thì Vĩnh Niên Vương trực tiếp ra mệnh lệnh cho các huyện lệnh của của mỗi huyện là không được rời đi, cần phải “Giữ vững cương vị” để duy trì trật tự, nếu không liền bị giết chết.
Nhưng một khi hỏi huyện lệnh về sự tình Thanh Giao bang thì ông ta đã nghĩ ra một cách.
Đơn giản mà nói, chính là phải ổn định huyện thành, sự tình của Thanh giao bang tạm thời chưa thể giải quyết.
Nếu không phải một võ giả rất lợi hại đến báo tin thì ông ta đã chửi ầm lên, vốn dĩ ông ta đã tính toán sẽ bí mật bỏ trốn.
Nhưng trước khi chạy trốn, ông ta nghe nói tông sư đã đánh chết ác giao, giải quyết sự việc Thanh Giao bang, hoàng triều không còn bị diệt. Tính mạng không bị uy hiếp nên ông cũng không mạo hiểm rời đi nữa.
Cũng chính vào lúc ấy, huyện lệnh huyện Vĩnh Phong lập tức hiểu rằng nếu mình muốn phát triển cơ đồ của bản thân, thì điều quan trọng nhất chính là xuất thân, nếu không rất có thể trực tiếp bị giết.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tình hình của ba huyện, ông ta càng kiên định về suy nghĩ của mình.
Cuối cùng mọi người thấy đó, tự ông ta tạo thanh danh cho ba huyện và ba huyện đã từ từ khôi phục.
Sau khi biết được chuyện này, quan huyện mấy quận xung quanh đều vỗ ngực tức giận. Mẹ nó, tại sao mình không nghĩ ra chiêu này?
Ngươi nói rằng ngươi đã vào núi rừng huyện Lộc Thủy, ta đây còn có thể nói ta nhìn thấy ác long ở huyện Vĩnh Phong.
Ngươi nói ngươi không chỉ đối phó với ác long ba huyện, ta cũng có thể nói bởi vì Thanh Giao bang uy hiếp huyện Vĩnh Phong cho nên vị Tông Sư kia mới ra tay như vậy!
Dù sao chân tướng cũng không ai biết, đương nhiên quan trọng nhất chính là huyện Vĩnh Phong và huyện Lộc Thủy ở cạnh nhau. Nếu như ở xa thì thủ đoạn này sẽ không sử dụng được.
“Thật sự đáng tiếc, chậm một bước, nếu không thì đã không phải mỗi ngày lo lắng. Đại nhân, ngươi nói ta có nên chạy tới ba huyện? Hiện tại đã có rất nhiều người chạy trốn…?”
Có những nơi nhìn không an toàn nhưng thật sự lại càng an toàn, những người ở các huyện gần đây thậm chí là xa hơn đều có tin tức rằng ở gần ba huyện sẽ an toàn hơn.
Cho nên ba huyện ngày càng náo nhiệt và các huyện xung quanh ngày càng ít người, nhưng sự việc này muốn ngăn cản cũng không dễ, ông ta cũng không thể ngăn lại, chính ông ta cũng muốn trốn chạy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo