Mấy yêu vương khác cười to, tự mình ra tay giải quyết một con người chưa đến cả cấp tông sư không phải là không được, nhưng chí ít bây giờ không thể được.

 

Bởi vì bọn họ chưa thể bại lộ được, hai nữa là chuyện đó dễ bị chế nhạo.

 

Nhưng khi Hàn Giao Vương nói đến chuyện này, Mi Hầu Vương cũng nghĩ đến tình báo của mình, hắn ta cũng là yêu thú ở Thục Châu.

 

 

“Hình như yêu thú ở Thục Châu nhiều hơn rồi, Hàn Giao Vương ngươi có cảm thấy gì không?”

 

“Không, nhưng quả thực yêu thú có nhiều hơn chút, cái tên lính bị giết chết vừa kể ban nãy lớn lên trong hoàn cảnh này đó, bởi có chiến tranh nên việc lấy được huyết thực cũng dễ dàng hơn hay sao đó!”

 

“…”

 

Lúc này tất cả các yêu vương đều không nhìn thấy, lúc Hàn Giao Vương và Mi Hầu Vương đang nói chuyện qua lại với nhau, đôi mắt của Huyết Hòe Vương vẫn luôn giấu sau lớp áo choàng bắt đầu giật giật, nguyên nhân hắn ta chọn Thục Châu không có bình thường như thế đâu.

 

 

Cùng lúc đó ở Quan Tinh Cốc, lúc các yêu vương tụ họp ở Thục Châu.

 

“Yêu vương tụ lại với nhau là có tình hình gì chứ?”

 

Quan Tinh cốc chủ trước nay chưa từng nhìn thấy một hiện tượng sao quỷ dị đến mức này.

 

Trong cách quyển sổ ghi chép được truyền lại qua các đời cốc chủ cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng này bao giờ, hơn nữa những chòm sao về các yêu này cũng do ông ta tự ngộ ra từ những suy nghĩ sâu xa u mê.

 

Khi đối mặt với loại chuyện như thế này, đương nhiên ông phải tiếp tục tính toán, nhưng lại luôn cảm thấy ngăn cách giữa mình và sự thật chính là một tầng sương mù dày đặc, bất luận ông ta có suy đi tính lại cỡ nào cũng không tính ra được sự tình thực sự trong đó.

 

Một làn sương dày không có bất kỳ tính công kích nào, cũng không có bất kỳ sự phản phệ nào, nhưng nó lại cứ như một vết nứt ngăn cách giữa ông và sự thực.

 

“Không thể quan sát được chân tướng, vậy vô số thế cục các đời hoàng triều tạo ra sắp không trụ vững được nữa sao? E rằng sẽ có biến loạn lớn rồi!”

 

 

Quan Tinh cốc chủ không chiêm nghiệm ra được điều gì, có điều ông ấy biết rõ rằng, chuyện này tuyệt đối sẽ gây ra một sự biến đổi lớn trước nay chưa từng có.

 

“Những thứ chưa thay đổi đột nhiên thay đổi, cũng không biết đó là điều tốt hay xấu nữa, liệu cơ nghiệp của Quan Tinh Cốc có thể giữ được trong tình huống thay đổi này không?”

 

Quan Tinh cốc chủ vốn không mấy quan tâm đến cơn sóng lăn tăn trong lòng, sau đó ông lại tiếp tục tính toán.

 

Nhưng sau khi tính toán xong xuôi, trên khuôn mặt già nua của ông ấy đã không còn giữ được biểu cảm như trước nữa.

 

Bởi vì thông qua sự tính toán ban nãy, thứ bị biến chuyển khó lòng phân biệt không chỉ có thế cục thiên hạ, mà dường như kể cả tổ huấn của Quan Tinh Cốc cũng xuất hiện chỗ bất bình thường.

 

“Cơ hội sống bên ngoài!”

 

Điều này vừa mới được Quan Tinh cốc chủ tính toán ra.

 

Ấy vậy mà trước nay, sự truyền thừa cả nghìn năm ở Quan Tinh Cốc, trải qua không biết bao nhiêu triều đại, bao gồm cả triều đại có tổ sư của mình, thì kết quả của tất cả sự suy đoán này đều là “cơ hội sống ở bên trong, không nên hành động mù quáng.”

 

Nhưng hiện tại lại xuất hiện một điều khác biệt một cách rõ ràng, thậm chí có thể nói là hoàn toàn trái ngược.

 

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

 

“Cơ hội sống bên ngoài…?

 

Quan Tinh cốc chủ một đằng nghĩ về kết quả mình vừa tính ra, sau đó lại về những điều trong tổ huấn răn dạy.

 

“Không có một sự dự tính nào luôn cố định không thay đổi cả, ta cần phải bám vào những tình huống khác nhau để đưa ra quyết định xác đáng.”

 

 

Thế là Quan Tinh cốc chủ đã đưa ra một quyết định của riêng mình.

 

Tinh, Nguyệt!”

 

Con ngươi hai mắt của Quan Tinh cốc chủ di chuyển.

 

“Cốc chủ, ngài có gì sai bảo ạ?”

 

“Thuật quan sát sao của hai người các ngươi đã đặt tới một trình độ nhất định, vốn dĩ chưa để cho các ngươi ra ngoài được, nhưng tình hình hiện nay đã khác, hai người các ngươi ra khỏi cốc đi, đi tìm người dựa theo lòng mình.

 

Đó có thể là thiên mệnh chi nhân, hoặc cũng là thiên mệnh chi địch, cũng có thể là một người có thể bảo toàn mạng sống của các ngươi, hoặc là một người bất kỳ nào đó, nhưng nên nhớ, làm bất cứ điều gì cũng nhất định phải nghe theo trái tim mình.

 

Hai nữa, các ngươi có thể làm cùng với nhau, hoặc cũng có thể tách ra để hành động, nhưng hãy nhớ, việc các ngươi ra khỏi cốc đồng nghĩa với việc đang gánh vác trên vai cả cơ đồ của Quan Tinh Cốc, cho nên không được trở về nữa, các ngươi đều là những người được truyền thừa một cách hoàn chỉnh nhất, vậy nên bất cứ nơi nào có người ở đều là nơi Quan Tinh Cốc tồn tại. Ngoài ra…”

 

Quan Tinh cốc chủ chưa đợi Tinh, Nguyệt nói gì thêm, một cánh tay đưa lên không trung sau đó xoa đầu hai người họ.

 

“Từ nay trở đi các ngươi đã có hy vọng thành đại tông sư rồi, Quan Tinh Cốc này có thể quan sát được mọi chuyện, cho nên khó lòng mà truyền lại qua sách tập được, những gì nên biết các ngươi cũng học cả rồi, nên ai là người đầu tiên trở thành đại tông sư, thì người đó ắt sẽ là cốc chủ đời tiếp theo của Quan Tinh Cốc, được rồi, rời đi cả đi!”

 

 

0.10172 sec| 2426.109 kb