“Đúng thật có thể nghe hiểu lời nói, tốc độ vừa nhanh, cơ thể lại nhỏ, lại có thể nghe hiểu lời nói của loài người, này chim sẻ, ngươi có muốn ở đây không, ta nuôi ngươi.”

 

Chim sẻ: “…”

 

Đây là đang nghe lầm sao?

 

Tên loài người này muốn mê hoặc mình bằng thứ hạt kia để bảo mình từ bỏ cuộc sống tự do sao?

 

Tuyệt đối không thể!

 

Sau đó Vương Thăng lấy ra hạt giống đã đột phá lần năm…

 

 

Hạt giống phá giới hạn lần năm của Vương Thăng vẫn luôn được cất đi chưa từng sử dụng, thế nên bây giờ mới có để lấy ra được.

 

Giây phút vừa lấy ra, đầu của chim sẻ ngay lập tức quay ngoắt về hướng đó, ánh mắt dán chặt trên hạt giống kia.

 

Nó vô cùng thích ăn những hạt giống của các loại thực vật khác nhau, đặc biệt là loại hạt có linh tính bên trong, trực giác mách bảo nó là loại hạt giống mà con người này đang cầm trong tay nhất định sẽ vô cùng ngon.

 

Nhưng sự tự do…

 

Rất nhanh sau đó chim sẻ đã nghĩ thông suốt rồi!

 

Bản thân bay nhảy khắp nơi không phải là vì tìm miếng ăn sao? Không những vậy dọc đường đi còn thiếu chút nữa bị giết chết, bây giờ có người

 

 

bao ăn bao ở, vậy nó chạy đi làm gì?

 

Hơn nữa bản thân mình có cánh, cái người này cũng không thể mãi trông coi mình được, đến lúc đó chơi chán rồi bay đi mất cũng được mà.

 

Khi ấy trời cao đất rộng, nó không tin là tên này vẫn có thể dễ dàng tìm ra mình.

 

Đại Bạch có chút lời muốn nói liên quan với cách nghĩ này.

 

Đại Bạch: Ngươi có biết trước kia ta từng nghĩ như nào không?

 

 

Vương Thăng không biết chim sẻ ấp ủ suy nghĩ như vậy, cho nên hắn lại hỏi thêm lần nữa, đồng thời ném hạt giống đến trước mặt chim sẻ.

 

“Nếu như ngươi đồng ý thì ăn hạt giống này của ta đi, ăn xong thì đừng nghĩ đến chuyện trốn, vì đã vào tay ta rồi sẽ trốn không thoát đâu, còn nếu không đồng ý thì cứ bay đi luôn đi, dĩ nhiên là không được phép náo loạn đám người ban nãy nữa, bằng không ta thấy Đại Bạch rất có hứng thú đối với ngươi đó…”

 

“Chíp chíp chíp.”

 

Vương Thăng nghe không hiểu, nhưng…

 

“Đúng rồi, nếu đã đồng ý thì sau này cũng nên sửa cái kiểu kêu khinh bỉ này đi, dù không sửa được ngay nhưng ít nhất cũng phải khống chế mỏ mình không được kêu tự do nữa.”

 

Sự khinh bỉ trong tiếng kêu của chim sẻ thực sự có chút thái quá, hai nữa còn không phân biệt được đối tượng và giống loài.

 

Sau khi Đại bạch nghe thấy cũng phải biến sắc.

 

“Chíp chíp chíp.”

 

 

Tiếng kêu của chim sẻ thay đổi trong nháy mắt, đổi thành tiếng kêu của chim sẻ bình thường.

 

“Thì ra ngươi có thể kêu được tiếng như bình thường!”

 

Ban đầu Vương Thăng cứ nghĩ rằng giọng điệu khinh bỉ của chim sẻ là do nó bị như thế, cuối cùng bây giờ mới phát hiện ra đó là kỹ năng cố tình làm ra, có thể tự do điều chỉnh lại.

 

“Nhưng mà nếu ngươi đã chịu thay đổi tiếng kêu của mình vậy có lẽ là ngươi đã đồng ý yêu cầu của ta rồi đúng chứ?”

 

Hắn dứt khoát thả chim sẻ ra.

 

Quả nhiên chim sẻ không vụt bay đi, mà vẫn nhảy qua nhảy lại bên bàn cánh tay đang cầm hạt giống của hắn, hiển nhiên là nó rất muốn ăn hạt giống kia.

 

“Ăn đi, ăn xong thì ngươi chính thức là chim của ta rồi…” Vương Thăng vừa cười vừa nói.

 

Chim sẻ cũng không khách khí mà ăn luôn.

 

Có điều nó cũng không ăn nhiều lắm, ăn mấy hạt liền dừng lại.

 

“Chíp chíp chíp.”

 

Hôm nay ăn đủ rồi, no quá đi mất!

 

Cũng vào giây phút đó, Vương Thăng phát hiện bản thân đã có thể nghe hiểu được lời nói của chim sẻ.

 

Điều này có nghĩa là chim sẻ đã hình thành liên kết với hắn giống y như Đại Bạch, nó đã được kỹ năng thuần thú quản thúc.

 

“Mới ăn có tí vậy mà đã no rồi sao, sức ăn cũng yếu quá đấy!”

 

“Chíp chíp chíp.”

 

 

Ngươi có thể nghe hiểu ta đang nói gì sao?

 

Vừa nhìn là biết chim sẻ thông minh hơn Đại Bạch, chỉ trong nháy mắt là phát hiện ra có điều không đúng, vừa nãy Vương Thăng còn không nghe hiệu, đột nhiên bây giờ lại nghe hiểu rồi, lẽ nào vừa nãy là giả vờ sao?

 

“Đương nhiên là hiểu rồi, nếu không sao ta dám đề nghị ngươi đi theo ta chứ?”

 

Vương Thăng rất tự nhiên không giải thích gì thêm, chỉ cần chim sẻ biết được chuyện này là được rồi.

 

“Chíp chíp chíp.”

 

Cũng lợi hại ghê ấy chứ!

 

“Không nói chuyện này nữa, ngươi nói về chuyện cái tiếng kêu giễu cợt kia của ngươi là sao vậy?”

 

Vương Thăng vô cùng tò mò với điều này, rốt cuộc cái tiếng kêu đầy giễu cợt kia của nó là có từ đâu mà lại có hiệu quả mạnh mẽ như vậy.

 

“Chíp chíp chíp.”

 

Nếu như đã quyết định phục tùng Vương Thăng, chim sẻ nghĩ mình cũng không giấu diếm làm gì, nó nói hết chuyện về tiếng kêu kia cho hắn nghe.

 

Tóm gọn mà nói thì bởi vì chim sẻ trong lúc vô tình ăn phải một thứ gì đó, sau đó bị biến dị mà trí tuệ được gia tăng mạnh mẽ, đồng thời tiếng kêu cũng xảy ra sự thay đổi.

 

Đó là có một loại là tiếng kêu bình thường, loại còn lại là tiếng kêu kiểu vô cùng khinh miệt giễu cợt.

 

“Chíp chíp chíp.”

 

 

0.22785 sec| 2426.133 kb