Khi giọng nói của Hàn Giao Vương vừa buông xuống.

 

Chỉ trong nháy mắt liền có bảy bóng người xuất hiện, tất cả bọn họ đều đáp xuống xung quanh hồ.

 

 

Những bóng người này đều có dáng dấp vô cùng to lớn, dường như có thể chiếm đóng được cả một khoảng sân.

 

“Xem ra vẫn đầy đủ nhỉ? Không có người quen nào bị chết!”

 

“Hàn Giao Vương, cho dù ngươi chết rồi thì ta cũng không chết được đâu.” Đây cũng là một yêu thú biết nói tiếng người, đó là một con sói có bộ lông màu trắng bạc.

 

Nhưng yêu thú còn lại cũng lần lượt lên tiếng.

 

Ngoài Hàn Giao, sói vừa trâu lúc mới bắt đầu ra, hình thái của những con yêu thú khác có thứ tự là chim ưng, hổ, sư tử, khỉ đuôi dài, vượn, với một bóng hình mặc áo choàng đen giống y như con người.

 

“Nếu đã đến đủ cả rồi thì thu nhỏ hình thể của mình lại ngồi xuống nói chuyện đi!”

 

Người đang nói là bóng người mặc chiếc áo choàng màu đen kia, tuy dáng dấp của hắn nhỏ nhưng giọng nói của hắn lại làm cho tất cả yêu thú để nghe thấy.

 

Hơn nữa nhưng yêu thú này còn răm rắp nghe theo, ngay lập tức thu nhỏ hình thể của mình lại.

 

Rất nhanh sau đó tám con yêu thú với phiên bản thu nhỏ họp lại một chỗ với bóng người kia.

 

“Huyết Hòe Vương, thật ngưỡng mộ ngươi quá, rõ ràng bản thân chỉ là một cái cây thôi vậy mà đi đứng lại còn dễ dàng hơn so với bọn ta.”

 

Hắc Ảnh là kẻ lăn lộn cùng với đám yêu thú này, nên đương nhiên cũng không phải hiền lành gì, bản thể của gã ta là một cây hòe.

 

“Ha ha, đây chỉ là chút kỹ năng của ta mà thôi, chắc hẳn các ngươi đã biết rõ rằng bản thể của ta khó di chuyển, hơn nữa hôm nay ta mời các vị “vương” tập hợp tại đây là để nói về chuyện này, còn nhớ chuyện trước đó ta nói cho các ngươi không?”

 

 

“Dĩ nhiên nhớ rồi, ngươi nói tộc yêu thú của chúng ta cần phải giấu bản chất thật của mình đi, không nên lấy cứng chọi cứng, vậy nên bọn ta đã chờ từ bốn năm trước cho đến nay, tuy sau khi yêu hóa, tuổi thọ của ta dài hơn so với võ giả loài người, nhưng cũng không dài hơn được bao nhiêu, vậy nên Huyết Hòe Vương à, bọn ta sắp không chờ nổi nữa rồi…”

 

Kẻ vừa nói chính là một con vượn trắng, mặt mũi thoạt nhìn có vẻ hiền lành, nhưng người nào hiểu rõ về nó đều biết, tính tình của vượn trắng này không tốt chút nào.

 

“Cứ yên tâm đi, Ngu Nhung Vương à, ta gọi ngươi họp lại ở đây đương nhiên là để nói về chuyện này, mấy trăm năm qua đi, ta dạy các ngươi học tiếng của loài người chẳng lẽ các ngươi vẫn không hiểu cái gì là ẩn mình đi sao?”

 

Tất cả yêu thú đều im lặng.

 

Bản thân họ đều là những yêu thú cấp cao nhất, cho nên khi đồng ý lời đề nghị của Huyết Hòe Vương, đương nhiên sẽ biết vì sao lại phải biết ẩn mình đi.

 

Bởi lẽ sức mạnh của con người vượt quá xa yêu thú.

 

Huyết Hòe Vương lại mở miệng nói:

 

“Năm trăm năm trước, khi Đại Châu mới lập quốc, Huyết Giao Vương cùng tầng lớp với chúng ta làm loạn, rồi bị giết chết, Huyết Giao coi như nửa dòng máu tộc của ngươi nên chắc Hàn Giao Vương ngươi rất rõ đúng chứ…Vào sáu trăm năm trước, Hoàng Phong Vương, là yêu vương có thể sánh ngang với đại tông sư làm loạn, cũng bị chém chết, còn có…

 

Trong mấy trăm năm nay, những yêu vương đã từng có suy nghĩ ổn định lại thế giới, vì lý do đó mà bọn họ đều phải chết hết, số lượng các yêu vương trước giờ không thể vượt qua năm người.

 

Nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, những vị đang ngồi ở đây đều là yêu vương cả, cộng thêm cả ta nữa là có chín yêu vương lớn, số lượng đã bằng với đại tông sư của loài người rồi, cơ hội của chúng ta đến rồi đó!”

 

 

Tất cả yêu vương ở đây đều cảm thấy tinh thần phấn chấn sau một loạt những lời này, quả nhiên lần tu hội này chính là cơ hội thật sự đã đến.

 

Câu nói này của Huyết Hòe Vuong khiến cho lòng dạ của chúng yêu có hơi kích động.

 

Đúng là tuổi thọ của yêu thú có nhiều hơn một chút so với con người khi cùng một cấp bậc, các yêu thú cũng tự coi điều đó chính là một sự bồi thường của ông trời dành cho các yêu thú, nhưng nhiều cũng không nhiều hơn được bao nhiêu.

 

Đã đợi cả trăm năm rồi, nếu như còn không hành động thì bọn họ thật sự không chờ thêm được nữa, bọn họ thực sự không thể chờ tới khi hoàng triều tiếp theo này của con người sụp đổ.

 

Theo những thông tin mấy người họ được biết từ chỗ loài người, chu kỳ để một hoàng triều của loài người suy thoái là khoảng năm trăm năm, nên bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để hành động, bởi dù sao bọn hắn cũng không đợi nổi thêm một quãng thời gian năm trăm năm nữa.

 

“Huyết Hòe Vương, cơ hội mà ngươi nói cụ thể là khi nào?” Ở trong chín đại yêu vương, cũng chỉ có Hàn Giao Vương xung phong mở miệng hỏi.

 

“Mấy năm nữa? Hay mười mấy năm? Hay lâu hơn?”

 

Huyết Hòe Vương ẩn mình dưới tầng áo choàng đen, cho nên giọng nói khi cất lên cũng có chút mơ hồ u ám, giống như một luồng âm khí thoáng qua: “Không có thời gian cụ thể, nhưng khi Khí Vận đại tông sư của loài người chết đi, và cả khi chín đại tông sư bị chết hai người thì đó chính là thời cơ chính xác để chúng ta hiện thế.

 

 

2.02752 sec| 2419.883 kb