Cũng vào ngày thứ hai mươi năm này, Vương Thăng đã có thể làm cho toàn bộ kỹ năng đều được phá giới hạn trong một khoảng thời gian ngắn.

 

Dĩ nhiên việc tạm hoãn lại tiến trình phá giới hạn không có nghĩa là sự tiến bộ của hắn bị dừng lại.

 

Trên thực tế, kết của phá giới hạn của những kỹ năng này lại có sự ảnh hưởng cực lớn đối với Vương Thăng, nhất là về phương diện cảnh giới của bản thân.

 

“Luyện Tinh Hóa Khí - Sản dược: 87%”

 

Dưới bàn đạp Ngũ Hành Quyền, Nội Đan Thuật với cả Tám đoạn cẩm toàn bộ đều có bước tiến vượt bậc, thì tiến độ của Luyện Tinh Hóa khí lại càng nhanh hơn.

 

“Nhiều nhất cũng hơn tháng một tí là có thể tiến vào cảnh giới tiếp theo của Luyện Tinh Hóa Khí rồi nhỉ?”

 

Có điều cũng không cần dốc sức như vậy để Luyện Tinh Hóa Khí.

 

Muốn thăng lên cảnh giới thì cái cần chú trọng việc thuận theo tự nhiên, cái gì mà đề thăng nghịch cảnh, đề thăng trong tuyệt vọng, cũng đều là sự tích lũy để đạt được kết quả ở trình độ nhất định.

 

Giống như rất nhiều nhân vật chính ở trong tiểu thuyết, họ đột phá được nghịch cảnh, một là bởi vì đã sớm tích lũy được đầy đủ, hai là dù tích lũy không đủ, nhưng cũng sẽ có nhiều loại cơ hội bất ngờ để tích lũy đủ.

 

Nếu đã như vậy vì sao không để bản thân tích lũy đủ rồi mới đột phá chứ?

 

Vương Thăng vẫn là thích kiểu đột phá thuận theo tự nhiên hơn, Bởi vì trong kiểu đột phá này hắn chưa bao giờ có bất kỳ sự gấp gáp nào mà ngược lại còn rất chậm rãi.

 

“Từ từ làm thôi, dù sao cũng mượn khoảng này để nghiên cứu một chút về những thứ mà thuật trồng cây trồng ra.”

 

 

Lúc hắn đang dành thời gian để bản thân tiến gần tới kỹ năng đột phá của phá giới hạn, thì những gì hắn trồng về cơ bản đã lớn hết cả rồi.

 

Thiết Mộc, lúa nước, đậu nành, với cả lúa mì đều đã chín muồi, hơn nữa còn là sự chín muồi của kỹ năng “thuật trồng trọt” đã phá giới hạn lần 4.

 

Chỉ có đào lông và cây táo chưa trưởng thành và vẫn đang trong quá trình phát triển.

 

Theo lý mà nói, nhân sâm đã có thể lớn rồi, cây táo và đào lông cũng chín rồi mới phải, nhưng đến thời điểm hiện tại vẫn không có dấu hiệu ra hoa kết quả.

 

“Bởi vì cây ăn quả có sự khác biệt sao?”

 

Vương Thăng cũng chỉ là tự lẩm bẩm độc thoại hoài nghi đôi chút, xong cũng không quan tâm lắm.

 

Bởi vì trên thực tế, chín sớm hay muộn cũng không phải chuyện gì xấu, bằng kinh nghiệm có được sau một quãng thời gian dài như vậy, Vương Thăng cũng đã hiểu rằng cái gì có thời gian sinh trưởng càng dài thì sẽ càng có sự bất ngờ hơn và hiệu quả cuối cùng cũng sẽ tốt hơn.

 

Nếu như cây táo và đào lông có thời gian phát triển dài, thì cứ để chúng phát triển đi, chỉ cần có kết quả mỹ mãn là được rồi.

 

Vì lý do đó mà sự chú ý của hắn hiện giờ đã chuyển sang bốn thứ cây khác.

 

Đầu tiên là lúa nước và lúa mì.

 

Hai loại này đều là lương thực chủ đạo trong ấn tượng của Vương Thăng.

 

“Thuật trồng trọt: Phá giới hạn +4”.

 

Lúa nước và lúa mì trồng ra không chỉ tràn đầy linh khí, mà hình thức cũng rất đẹp.

 

Hoa quả căng tròn mọng nước, không hề có quả nào lép, đồng thời dù cây cối hay hạt thóc đều to lên không ít, nhìn vào cực kỳ đẹp mắt.

 

 

Đối với những loại quả ăn được này,Vương Thăng chỉ có một cách để kiểm nghiệm chúng đó là ăn trực tiếp.

 

Vương Thăng dùng một chút thời gian để dùng Khí Huyết Chi Lực của mình để sát những hạt gạo ra khỏi trấu, lúa trở thành gạo rồi được nấu lên, còn lúa nước thì được vò thành bột sau đó nhào cát thành sợi mì.

 

Mà tất cả những quá trình này đều là dùng Khí Huyết Chi Lực để hoàn thành.

 

Với sự điều khiển Khí Huyết Chi Lực như hiện tại của hắn, có thể nói là nhẹ nhàng như không, chỉ có điều cảm thấy làm vậy có hơi kỳ kỳ.

 

“Có lẽ ta là tông sư duy nhất trên đời này dùng Khí Huyết Chi Lực để nấu cơm nhỉ?”

 

Tất nhiên nói thì nói vậy nhưng Vương Thăng cũng không cảm thấy gì đối với mấy chuyện như này, thực lực mạnh lên không phải là để càng thêm nhàn hạ hay sao?

 

Mì sợi là thứ làm xong đầu tiên, tuy kỹ thuật nấu của hắn chẳng ra làm sao nhưng nó cũng không ngăn nổi sự xuất sắc của nguyên liệu, tuy bột bị nhào nặn một cách tùy ý nhưng lực tay vừa phải nên vẫn tràn đầy độ dẻo dai.

 

Tuy hương vị chỉ là nêm nếm bình thường, nhưng hương vị “linh vật” của tự thân lúa mì lại có thể chiến thắng tất cả mọi thứ, nó có hiệu quả tuyệt diệu y như nấm mà Từ Khúc lấy ra lúc tết.

 

Tiếp theo đây chính là hiệu quả quan trọng nhất của nó.

 

Đó là: “Nhanh chóng khôi phục thể lực, với cả…”

 

Vương Thăng đánh ra một lượt Tám đoạn cẩm, sau khi kết thúc hắn tức khắc ăn mấy viên Thập Toàn Đại Bổ Hoàn để bổ sung những gì bản thân đã hao phí.

 

“Với cả nó có thể bổ sung lại những gì tiêu hao trong tu luyện giống như Thập Toàn Đại Bổ Hoàn, nhưng nói lại thì hiệu quả cũng hơi kém hơn một chút, nhưng như vậy cũng quá dư dả đối với những kẻ tu luyện sơ cấp rồi.”

 

 

1.41779 sec| 2421.734 kb