Đây không phải sắp xếp của trưởng thôn, mà đều là hành động tự phát, bọn họ biết rất rõ, trại Thanh Sơn có thể duy trì cuộc sống như như thế này là nhờ có ai.

 

Đợi sau khi những người này tan cuộc, lại đến lượt trưởng thôn tìm hắn.

 

Trưởng thôn lấy rượu quý đã cất rất lâu của mình ra, muốn uống cùng Vương Thăng.

 

 

Kỳ thực Vương Thăng không quá thích rượu, bởi vì đây là kẻ thù của sức khỏe hắn ở kiếp trước, nhưng trong một số trường hợp hắn sẽ không cố ý từ chối.

 

Nên hắn bèn cùng trưởng thôn ngồi xuống uống rượu, những võ giả khác hiển nhiên cũng sẽ uống cùng, dù sao hiện tại muốn tìm rượu cũng không dễ dàng gì.

 

Có điều bọn họ là võ giả, chút rượu này căn bản không thể khiến họ say, trái lại tửu lượng của trưởng thôn không được tốt lắm, rất nhanh đã đỏ mặt tía tai, đương nhiên trưởng thôn cũng không điên rượu, chỉ là nói ra những phiền muộn trong lòng.

 

Ví dụ như vấn đề giáo dục Lưu Kiến An, ví dụ như về việc ngoáy tai của mình. Nhưng nói một lúc chủ đề lại thay đổi.

 

“Vận Thăng à, thật ra áp lực tâm lý của ta rất lớn, hiện tại cả trại đều dựa vào ngươi, mỗi khi sử dụng đồ gì đó ta lại cảm thấy nợ ngươi nhiều hơn, nhưng vì để thôn hùng mạnh ta lại không muốn từ bỏ việc dùng nó, những lời báo đáp nói lúc trước, bây giờ nghĩ lại giống như trò cười…”

 

Nghe trưởng thôn nói, năm võ giả trong thôn cũng lặng im.

 

Lúc đầu nói báo đáp, ai biết được Vương Thăng lại có thực lực cấp tông sư, thực lực đó có lẽ cả đời này bọn họ cũng không đạt tới.

 

Vương Thăng uống rượu, không đáp lại ngay.

 

Lúc trước hắn cảm thấy trưởng thôn có chuyện gì đó tích tụ trong lòng, không ngờ lại là ý này.

 

Trưởng thôn, ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để ý những thứ kia sao?”

 

Thịt sói cũng tốt, ác giao cũng tốt, thực ra những thứ hữu dụng hắn đều thu lấy rồi, những gì còn lại thật ra hắn không hề để tâm.

 

“Nói lời khó nghe một chút thì, thật ra ta không để ý nên mới lấy ra, đồ tốt thật sự ta đều giữ lại cho mình, có thể các ngươi nghĩ nó quan trọng, nhưng với ta mà nói, cũng chỉ có thế, căn bản không tính là gì.”

 

 

“Nhưng cho dù là vậy, những thứ kia đối với bọn ta mà nói đều là những thứ vô cùng quý giá.” Lý Vĩnh Phong nói.

 

“Vậy thì sử dụng những thứ đó để mạnh hơn, nhỡ đuổi kịp ta thì sao, các ngươi nên biết rằng cảnh giới sẽ càng ngày càng khó tăng lên, nhỡ đuổi kịp thì sao?”

 

Đương nhiên, đây chỉ là lời an ủi đơn thuần của Vương Thăng.

 

Hắn có bàn tay vàng nếu mà bị đuổi kịp thì hắn cũng không cần tu luyện nữa.

 

“Hơn nữa cho dù không đuổi kịp, các ngươi trở nên mạnh hơn cũng có thể báo đáp ta tốt hơn, không phải sao?”

 

Vương Thăng không biết lời mình nói có tác dụng không, hắn nói xong, không bao lâu bầu không khí lại trở lại như thường, ăn uống linh đình…

 

Đến tận khi bước sang năm mới…

 

Năm mới trôi qua rất nhanh.

 

Ngày hôm sau đã bước sang năm mới, nhưng do thời tiết trở lạnh nên người trong thôn cũng không đi lại nhiều, cơ bản họ đều ở nhà chờ đợi gieo cấy vụ xuân.

 

Cũng hiếm khi Vương Thăng dành cho bản thân mấy ngày nghỉ ngơi, tự bỏ qua sự tự trói buộc cho mình mấy ngày.

 

Nhưng ngay sau khi đã nghỉ ngơi đủ, rất nhanh hắn lại tiến vào trạng thái tu luyện, bởi vì hắn có tận mấy kỹ năng quan trọng cần phải đột phá, ví dụ như Nội Đan Thuật, Tám đoạn cẩm, kỹ năng nào cũng vô cùng quan trọng cho nên hắn rất tâm trung vào nó.

 

“Cảnh giới: Luyện Tinh Hóa Khí - sản dược: 82%; Huyết Khí Lang Yên: 40%”.

 

“Công pháp: Luyện Tinh Hóa Khí - Thuật Nội Đan: Phá giới hạn +392%; Tám đoạn cẩm: Phá giới hạn +396%; Ngũ Hành Quyền: Phá giới hạn

 

 

+197%; Dịch Cân Kinh: Phá giới hạn +199%”.

 

“Sinh hoạt: Trồng trọt: Phá giới hạn +462%; Sản xuất Thập Toàn Đại Bổ hoàn: Phá giới hạn + 310%; Chế tạo Kim Sang Dược: 625%; Rèn: 310%; Cơ Quan Thuật: 565%”.

 

“Võ thuật: Bát Cực Quyền: Phá giới hạn +197%; Mai Hoa Bộ: Phá giới hạn +195%; Lục Hợp Đại Thương: Phá giới hạn +175%”.

 

Nói tóm lại, tất cả kỹ năng quan trọng về cơ bản đều đã đột phá rồi.

 

Đương nhiên, đại đa số các kỹ năng đột phá đều mới là phá giới hạn lần hai, cho nên Vương Thăng cũng không mấy kỳ vọng sẽ có sự thay đổi nào quá lớn, nhưng tất cả tiến độ đều đã đạt tới hơn 90% rồi, hắn cảm thấy mình vẫn nên dành thời gian rèn luyện để cho những kỹ năng này phá giới hạn, nếu không bình thường nhìn vào rất không thoải mái.

 

Thực ra nếu căn cứ vào kế hoạch ban đầu, thì những kỹ năng này phần nhiều đã sớm đạt đến đột phá rồi, có điều nguyên nhân là do trước kia hắn muốn hợp nhất các kỹ năng trồng trọt cho nên đã bỏ bê rèn luyện một số kỹ năng, vì vậy mới dẫn đến việc có nhiều kỹ năng đồng thời tiến gần tới phá giới hạn như vậy.

 

Sau khi đưa ra quyết định, Vương Thăng bắt đầu hành động.

 

Tiếp theo, để võ thuật phá giới hạn trước vậy!”

 

 

0.38683 sec| 2451.836 kb