“Cái này là lúc ta đi tuần tra gặp được, một con gà rừng năm màu sặc sỡ, tốc độ bay rất nhanh, ta khó khăn lắm mới bắt được, cách săn bắn mà cha ta dạy đúng là rất lợi hại.”

 

Lý Vĩnh Phong rất đắc ý, tài nguyên trong rừng vô cùng phong phú, rất nhiều thú hoang, nhưng những con đạt đến cấp độ yêu thú, linh thú lại rất hiếm, hắn ta may mắn lắm mới gặp được.

 

Từ Khúc cũng không chịu kém cạnh, nói: “Còn có món này, các ngươi nếm thử xem, đây là đồ tốt mà ta tìm được, tự tay ta làm.”

 

 

Món mà Từ Khúc nói là một đĩa nấm màu trắng, trông non mềm bóng mịn.

 

Mấy người bị lời nói của Từ Khúc hấp dẫn bèn gắp một miếng lên ăn, Từ Khúc cũng vậy.

 

Vị nấm rất ngon, tràn ngập hương thơm tươi mát, ăn vào giống như có thể cảm nhận được hơi thở của rừng rậm, không chỉ vậy, khí huyết chi lực cũng hơi kích động, có một cảm giác đặc biệt.

 

Mà lúc này, Từ Khúc mới mở miệng nói tiếp: “À, cái này có độc…”

 

“…”

 

Mọi người đơ ra một lúc.

 

Sau đó, Chu Cốc gãi gãi đầu, nói: “Không có cảm giác gì sao?”

 

Từ Khúc cười đáp: “Đương nhiên không có, bởi vì độc này không có tác dụng với võ giả, thậm chí còn giúp hoạt huyết, thúc đẩy thực lực tăng lên, quan trọng nhất là nó còn rất ngon, ta không ngờ ở quanh đây lại có thể tìm được thứ này, nơi này thật tốt!”

 

Hắn thật sự xúc động, loại nấm này không phải linh dược, nhưng cũng không hề dễ tìm hơn linh dược, có thể gặp được đúng là may mắn.

 

“Ngon thật!”

 

Mặc dù bị Từ Khúc dọa, nhưng mọi người cũng phải công nhận, loại nấm này đúng là món ngon, hơn nữa hiệu quả cũng không tồi.

 

Võ giả cấp hai đỉnh phong Lý Vĩnh Phong cảm thấy mình sắp đột phá rồi.

 

Mà trong lúc mọi người đang tán gẫu, Vương Thăng đã gắp mấy miếng liên tục.

 

Những người khác thấy thế cũng bắt đầu tranh cướp đồ ăn.

 

Đồ ăn ở bàn võ giả rất ngon, nhưng bàn khác cũng không kém, có các loại thịt, đa số các món đều là thịt.

 

 

Vì sau khi chuyển vào núi, đất vườn chủ yếu để trồng lương thực, không trồng rau.

 

Rau trên bàn ăn phần lớn là rau dại.

 

Nhưng xem xét tình hình thu hoạch năm nay thì sang năm có thể trồng một vài loại rau rồi.

 

Tất nhiên, đối với người ở trại Thanh Sơn mà nói, mặc dù họ không phải một thôn quá nghèo, nhưng trước đây, ăn thịt cũng được coi là một chuyện xa xỉ.

 

Hiện tại, tất cả các món ăn đều là thịt như thế này đúng là chuyện mà họ chưa từng dám nghĩ tới.

 

Trưởng thôn và mấy trưởng bối ngồi một bàn, không biết đang nói chuyện gì.

 

Đợi khi tất cả mọi người ăn gần xong, trưởng thôn mới đứng dậy, đứng trên đài cao được chuẩn bị từ trước, rất nhiều người nhìn thấy trưởng thôn, biết việc ông ấy định nói.

 

Trưởng thôn có danh vọng rất cao, rất nhiều người tự giác im lặng, còn nhắc nhở người bên cạnh mình.

 

“Thưa bà con, đây là cái tết thứ hai kể từ khi chúng ta chuyển vào thôn Thanh Sơn, sự thay đổi của thôn ta tin chắc các vị đều rõ, mặc dù chuyển vào trong núi, nhưng đời sống thực tế đã tốt hơn nhiều so với trước đây, về việc tại sao lại có được cuộc sống như vậy, tin rằng trong lòng mọi người đều biết…”

 

Trưởng thôn mặc dù tuổi tác đã cao, nhưng giọng nói vẫn mạnh mẽ, có thể khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy.

 

Trước tiên ông ấy nói vài lời dẫn, nhưng không trực tiếp khen ngợi Vương Thăng mà nhắc một cách ẩn ý.

 

Không phải ông ấy không muốn, trước đó ông còn mời Vương Thăng lên nói vài câu.

 

 

Nhưng Vương Thăng không giỏi ứng phó trong những trường hợp như thế này, nên đã từ chối ngay.

 

Đương nhiên, cho dù trưởng thôn không nói, mọi người cũng biết là ai, nên kết quả cũng giống nhau.

 

Sau đó là cảm ơn Từ Khúc, dù sao Từ Khúc cũng là người cung cấp công pháp của võ giả.

 

“Hơn một năm, trong thôn đã có thêm năm vị võ giả, hơn nữa hiện tại đã là võ giả cấp hai, trong trại mới xây dựng học đường, tổng cộng có mười hai cháu đến tuổi đang học tập tại đây, hơn nữa còn là vừa học văn vừa học võ… ngoài ra, chuyện lúc trước sử dụng dịch Tôi Thể, chắc mọi người đều rõ? Tôi đã hỏi Từ y sư và Chương tiên sinh, họ nói những đứa trẻ sử dụng dịch Tôi Thể rất có khả năng trở thành võ giả!”

 

Lời của trưởng thôn khiến tất cả thôn dân kinh ngạc, những người ở bàn Vương Thăng lại không có phản ứng gì, họ đã sớm biết, hơn nữa còn biết rất rõ, trở thành võ giả chỉ là khởi đầu.

 

Nhưng thôn dân lại không nghĩ như vậy. Họ biết đi học là tốt, nhưng họ hoàn toàn không biết đi học vậy mà lại liên quan đến võ giả.

 

Cả mười hai đứa trẻ có thể đều sẽ trở thành võ giả!

 

Trưởng thôn không đợi thôn dân đặt câu hỏi đã mở miệng nói tiếp: “Cũng chính vì vậy, ta quyết định sau này những đứa trẻ đến tuổi đều sẽ đến học đường học tập, cũng giống như đám trẻ hiện tại, đều sẽ được cung cấp dịch Tôi Thể.”

 

Câu nói này đã hoàn toàn khiến mọi người chấn động.

 

Trưởng thôn, điều này là thật sao?”

 

“Đương nhiên là thật, nhưng không làm mà hưởng là không thể, bất luận là ai, sử dụng tài nguyên gì đều phải dùng tài nguyên tương ứng để hồi báo, những người hiện nay đã trở thành võ giả cũng vậy.”

 

 

0.13200 sec| 2422.734 kb