Chương 461. Cánh cổng thiên giới mở rồi?

 

“Muốn người? Vậy thì anh đừng nghĩ nữa, chuyện này khẳng định là tôi không làm được!”

 

Nghe thấy lời nói của Thượng Ất, đầu óc Vân Lãng choáng váng, Thượng Ất thấy thế thì ngẩn người. Chết tiệt, cái này không đúng, theo lý mà nói cái mà căn cứ Đế Đô không thiếu nhất chính là con người. Trong vòng bán kính mấy trăm km này, có ai là không biết căn cứ Đế Đô là nổi tiếng nhất, chỉ cần là người tị nạn có suy nghĩ thì mục tiêu đầu tiên phải đến chính là căn cứ Đế Đô.

 

Vì lũ lụt mấy ngày qua mà một con mương sâu hàng chục km được hình thành xung quanh căn cứ Đế Đô, trở thành một bức tường chắn tự nhiên hiếm có. Chính vì vậy mà đám thú bay kia dù có mạnh đến đâu cũng phải tính đến cái giá khi lao vào nội thành căn cứ Đế Đô. Bởi vì căn cứ Tổ Ưng của Thượng Ất ở trong rừng rậm, có thể nói là dã thú lúc nào cũng đang chực chờ xung quanh, nếu không cẩn thận sẽ bị dã thú tấn công, người nào không dũng cảm thì sẽ không bao giờ cân nhắc đến đó.

 

Hẳn là có vấn đề, lẽ nào trí nhớ kiếp trước của mình sai rồi, còn nữa, căn cứ Đế Đô mà cũng cần người sao?

 

Nghĩ ngợi một lát, Thượng Ất cố gắng giải thích: “Những người tôi cần không phải là binh lính, chỉ là người bình thường là được rồi, lẽ nào đến những người này mà các cậu cũng không tha?”

 

“Không thể thả…!” Vân Lãng cười nhạt nói với Thượng Ất: “Anh đã không ở Đế Đô một thời gian rồi nên không hiểu tình hình ở đây, sau khi anh rời đi, bên trong căn cứ Đế Đô… vì những chuyện này, tiến sĩ L suýt nữa bị giam lỏng. Ài, một lời khó nói hết!”

 

 

Tiến sĩ L bị giam lỏng? Đây là chuyện gì, căn cứ Đế Đô này đang định làm gì vậy?

 

Lần này Thượng Ất thực sự rất ngạc nhiên, trong ấn tượng của anh, mặc dù trên danh nghĩa Đế Đô thuộc quyền quản lý của một số đại lão của Trung Quốc, nhưng trên thực tế mọi người đều biến rằng tiến sĩ L mới là người thực sự có tiếng nói cuối cùng. Trong những ngày mạt thế ở kiếp trước, nếu không phải tiến sĩ L có thể lật ngược tình thế vài lần thì căn cứ Đế Đô đã bị mạt thế hung dữ nhấn chìm rồi. Nhưng bây giờ là chuyện gì đây, ai dám giam lỏng một tên não biến dị biến thái như tiến sĩ L?

 

Hiển nhiên là mọi chuyện trở nên phức tạp hơn tưởng tượng rất nhiều, Thượng Ất không còn cách nào khác là đi theo Vân Lãng đến bộ chỉ huy quân sự của Đế Đô để tạm thời nghỉ ngơi. Nhưng lúc này, Cao Tổ lại tỏ ra lo lắng vì không gặp được tiến sĩ L. Anh ta im lặng, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

 

Trời về đêm, bầu trời được ánh trăng soi sáng, mặt đất một màu trắng trong. Dưới vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm, thỉnh thoảng có người dừng lại ngẩng đầu lên nhìn trời, u sầu, rồi lắc đầu thở dài rời đi, như thể ánh trăng đã mắc sai lầm vậy. Thời gian cứ thế trôi qua từng chút một, cho đến khi đèn đường tắt hẳn, Thượng Ất mới chậm rãi xuất hiện ở một góc nhà.

 

Vào buổi chiều, Thượng Ất đã đi tìm Vũ Văn Tinh và nói chuyện với anh ta lần nữa, về cơ bản anh đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại của căn cứ Đế Đô. Hóa ra sau khi anh rời đi, Cao Trác Nhiên, một người biến dị não đã lên đường đi tìm đứa con gái thất lạc của mình. Không có Cao Trác Nhiên ở một bên bó buộc tay chân, quyền lực lại tập trung trong tay mình, tiến sĩ L tự nhiên buông lỏng bản thân và bắt đầu không ngừng phát triển công nghệ năng lượng hạt nhân sinh học.

 

Ngay sau đó, lô vũ khí năng lượng mới đầu tiên được sản xuất thành công và tung ra thị trường. Khi binh lính Đế Đô có được loại súng mới dựa vào tinh thể năng lượng làm lõi động năng này thì ngay lập tức hiệu quả chiến đấu của toàn bộ căn cứ Đế Đô được tăng lên gấp nhiều lần. Đầu đạn của những vũ khí năng lượng do tiến sĩ L phát triển chủ yếu vẫn được làm bằng kim loại, nhưng vì chúng sử dụng lõi tinh thể hoàn toàn mới làm sức mạnh và cộng thêm với bộ xương sinh học cho một số loại đạn đặc biệt nên sức

 

 

công phá của những viên đạn này mạnh hơn gấp ba lần so với thuốc súng, mỗi một viên có thể dễ dàng xuyên thủng những tấm thép, hoặc nghiền nát vài tấn đá ngay lập tức.

 

Kết quả là, khu rừng rậm xung quanh căn cứ Đế Đô bắt đầu bị đốn hạ từng mảnh một, những con thú hung dữ ẩn nấp trong đó cũng bị đuổi hết ra ngoài và giết chết. Chỉ đến lúc này, con người mới thực sự cảm thấy yên tâm và hưng phấn. Thời kỳ mà thú dữ có thể tùy ý tàn sát con người trong những ngày mạt thế đã tạm thời được chấm dứt bởi vũ khí công nghệ mới. Con người reo hò ăn mừng bình minh rạng rỡ. Thậm chí có người còn tôn sùng gọi tiến sĩ L là vị cứu tinh của thời kỳ mạt thế, nói rằng ông đã phát triển vũ khí năng lượng mới không chỉ giải cứu con người khỏi miệng của những loài quái vật mà còn thu hẹp khoảng cách giữa người bình thường và người tiến hóa, cho mọi người được hưởng lợi ích của sự bình đẳng!

 

Đáng tiếc, khoảng thời gian tốt đẹp này không kéo dài được lâu, khi những người lính được trang bị vũ khí tiếp tục tiến sâu vào trong rừng rậm, một số con thú khủng khiếp mà trước đây chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người đã điên cuồng ăn thịt con người.

 

Một trong những điều khiến người ta khiếp sợ là con cá sấu khổng lồ đáng sợ với chiều dài hơn 30m. Con cá sấu này luôn ẩn náu trong vùng bùn lầy ở trong rừng. Hàng ngày, hàng tuần nó ăn những con thú bị thoái hóa trong rừng, thỉnh thoảng có một số người tị nạn không may lạc vào lãnh thổ của nó bị nó nuốt chửng như một món ăn vặt. Nhưng bây giờ, môi trường sống của nó bị xói mòn bởi những người lính của căn cứ Đế Đô, tất cả những con thú bình thường có thể nhìn thấy ở khắp mọi nơi giờ đều chạy sâu vào trong rừng, điều này khiến nó rất tức giận. Cuối cùng, khi một nhóm binh lính của căn cứ Đế Đô xuất hiện ở trong tầm mắt, con cá sấu lớn không chút do dự lao tới, nó mở cái miệng to bằng thùng máy xúc cắn chết tất cả những người lính và nuốt chửng từng người một, sau đó cái đuôi to lớn quét ngang người lao thẳng tới căn cứ Đế Đô.

 

 

0.12476 sec| 2402.258 kb