Chương 467. Siêu năng lượng

 

“Rất chắc chắn… Mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng tôi thực sự có thể cảm nhận được rõ ràng chuyển động của thứ này, giống như… giống như giữa chúng tôi có một mối liên hệ nào đó vậy!”

 

 

Trong mắt Cao Tổ cũng lộ ra vẻ bối rối không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng theo bản năng anh cảm thấy nói tình huống này cho Thượng Ất là tốt nhất.

 

“Mẹ nó, xem ra thứ này là từ cánh cổng thiên giới mà ra, có thể qua mắt cả một phòng toàn cao thủ thế này chứng tỏ thứ này không đơn giản…”

 

Nhìn chằm chằm sao biển bốn cánh đang từ từ đi về phía Văn Thiên Hoa, trong lòng Thượng Ất thầm sợ hãi. Theo lời lão Hoa của Trung Quốc thì đánh nhạn rồi cũng sẽ có ngày bị nhạn mổ mắt, thứ này thực sự rất quỷ dị, đeo mặt nạ vua chuột, cảm giác của ngũ quan sẽ được nâng lên đến mức dị thường vậy mà bị đối phương nhìn chằm chằm mà y vẫn không phát hiện ra… Nếu không phải Cao Tổ cảm nhận được, một khi Văn Thiên Hoa bị tấn công và giết chết thì căn cứ Đế Đô sẽ hỗn loạn ngay lập tức. Những người có động cơ thâm độc như Cao Trác Nhiên có thể sẽ tận dụng cơ hội này để phát động binh biến.

 

Không được để cho thứ này làm tổn thương Văn Thiên Hoa, nhất định phải ngăn cản nó!

 

Trong tiềm thức Thượng Ất muốn hiện thân để ngăn chặn quái vật sao biển bốn cánh, nhưng lý trí đã ngăn cản anh, anh do dự một chút rồi lùi về phía sau trốn vào trong bóng tối.

 

“Sao biển bốn cánh bò rất chậm, phải mất ít nhất năm phút mới đến được chỗ của Văn Thiên Hoa, tốc độ của tôi có thể ngăn chặn quái vật trước khi nó kịp tấn công, những gì Văn Thiên Hoa nói lúc này có lẽ rất quan trọng đối với tôi, đợi một lúc nữa rồi nói…”

 

Động tác của Thượng Ất rất bí mật và nhỏ, từ đầu đến cuối không có ai phát hiện ra điều gì bất ổn. Lúc này, giọng nói của Văn Thiên Hoa lại vang lên, khiến mọi người nhìn chăm chú lần nữa, chỉ sợ rằng mình nghe sót một chữ: “Kết quả là, hành động Diệt Tinh này thất bại, hoàn toàn thất bại! Bốn mươi lăm đầu đạn hạt nhân của mười ba quốc gia, tất cả đều mất liên lạc trong quá trình bay tới thiên thạch. Bức ảnh cuối cùng mà chúng tôi nhận được khiến tôi cực kỳ sốc, cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy khó có thể tin được…”

 

 

“Ây dà, tôi nói này, lão Văn, ngài đừng có thừa nước đục thả câu nữa, chúng tôi đều đang rất sốt ruột đợi ngài, ngài mau nói là lúc đó đã phát sinh chuyện gì đi?!”

 

Tiếng của Vân Lãng truyền đến từ một cánh cửa khác, người thanh niên vừa đi vừa vội vàng nói chuyện, xung quanh anh là một vài binh lính đang cùng nhau đi tuần tra, hiển nhiên anh ta đây là vừa mới tuần tra xong.

 

“Đến cả nguyên tố giả cũng không cảm nhận được sao…” Nhìn Vân Lãng đi qua lồng sắt lớn mà không để ý tới quái vật sao biển bốn cánh, trong lòng Thượng Ất càng ngày càng lạnh. Rốt cuộc là thế giới đằng sau cánh cổng thiên giới kia có cái gì? Làm thế nào mà một con quái vật có thể xuất hiện và ẩn nấp đến mức ngay cả nguyên tố giả mạnh nhất cũng không thể cảm nhận được? Nếu có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn con quái vật như này xuất hiện… e rằng hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.

 

“Ha ha, chỉ có tiểu tử nhà ngươi là sốt ruột nhất, tình tình nóng nảy giống y như bản lĩnh của cậu, như dính vào lửa vậy!” Văn Thiên Hoa cười, chậm rãi nói: “Lúc đó, các vệ tinh giám sát trên bầu trời vẫn đang hoạt động nên chất lượng của những bức ảnh cuối cùng của hành động Diệt Tinh rất cao. Có tổng cộng bốn mươi lăm đầu đạn hạt nhân, theo lý mà nói thì năng lượng hạt nhân phóng ra đủ để phá hủy bất kỳ thiên thạch nào trong vũ trụ, nhưng vào thời điểm phát nổ thì không biết từ đâu xuất hiện một làn sóng năng lượng làm chấn động vũ trụ… Ừm, chắc phải gọi tên của cái này, tôi nhớ lúc đó tiến sĩ L đã nói như thế… Sóng năng lượng này đột nhiên lao tới trước mặt bom hạt nhân, giống như một bàn tay to lớn mà mắt thường không nhìn thấy được lập tức bao phủ lấy ngọn lửa phóng ra khiến đạn hạt nhân nổ tung!”

 

“Đợi đã, lão Văn, có phải là ngài nhầm rồi không, ý của ngài là lúc đó trong vũ trụ có một làn sóng năng lượng giống như ngòi nổ pháo làm đạn hạt nhân nổ tung?” Vẻ mặt Lý Đống Thành tràn đầy không tin, những người khác cũng lắc đầu tỏ ý không thể như thế.

 

Mọi người đều biết đạn hạt nhân là đại diện cho vũ khí mạnh nhất hành tinh, ẩn chứa năng lượng kinh hoàng và sức công phá cực lớn. Cho dù đó chỉ là bốn lăm đầu đạn hạt nhân thì người ta cũng không thể tưởng tượng được có sức mạnh nào có thể ngăn chặn chúng. Vậy mà bây giờ Văn Thiên

 

 

Hoa lại nói thực sự có một loại sóng năng lượng có thể ngăn chặn được sức nổ của bốn mươi lăm đầu đạn hạt nhân năng lượng cùng nổ, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của con người, phải nói đây là chuyện hoang đường.

 

Có lẽ Văn Thiên Hoa đã đoán trước được điều này nên không hề hoảng trước sự nghi ngờ của mọi người, thay vào đó, ông bình tĩnh dựa người vào lưng ghế sô pha mềm mại, sau đó chậm rãi nói: “Giống như mọi người, lúc đó tôi cũng không tin vào sự việc này, nhưng trên thực tế nó đã thực sự xảy ra và xảy ra ngay trên đầu chúng ta, bên cạnh ngôi sao băng đó. Sau đó, hàng trăm nhà khoa học từ mười ba quốc gia đã tiến hành nghiên cứu điều này, cuối cùng phải miễn cưỡng thừa nhận rằng giữa Trái Đất và thiên thạch bí ẩn đó có một lớp sóng năng lượng mà mắt thường không thể nhìn thấy được đang nằm bất động trong vũ trụ, chặn không cho bất cứ thứ gì đi qua giữa!”

 

“Nhưng mà trên thế giới này sao có thể tồn tại thứ này, theo góc độ vật lý mà nói, tổng khối lượng của thứ này phải vượt quá 380% tổng năng lượng của đạn hạt nhân thì mới có thể đạt được hiệu quả ngăn chặn này, có nghĩa là sóng năng lượng phải tích tụ khối lượng hơn vài tỷ tấn trong phạm vi vài km… Không thể nào, nhất định là các ông nhầm rồi, điều này tuyệt đối không thể nào!”

 

 

0.12737 sec| 2403.102 kb