Chương 458. Anh có sức chịu đánh nhiều hơn (2)
“Báo cáo trưởng quan, tốc độ của đối phương quá nhanh, súng máy phòng không của chúng ta rất khó tập trung vào mục tiêu, có cần sử dụng tên lửa theo dõi tinh hà năng lượng mới không?”
“Cậu có chắc tên lửa theo dõi năng lượng có thể bắn trúng mục tiêu không?” Trong phòng trung tâm chỉ huy, một sĩ quan có biểu tượng quân đội Trung Quốc ở trên ngực cẩn thận nhìn vào màn hình chiếu 3D, khẽ lắc
đầu, nói: “Sinh vật màu trắng này quá nhanh, bây giờ đã đang tiến đến khu vực nguy hiểm của Đế Đô rồi, mà góc mô men xoắn của tên lửa quá lớn hoàn toàn không kịp thay đổi để theo kịp tốc độ của đối phương, phóng ra cũng chỉ làm phí đạn dược… Nghe lệnh của tôi, tất cả đại liên cùng đồng loạt bắn lên bầu trời Đế Đô một góc 45 độ, tiểu đội phi hành chuẩn bị thả bom năng lượng tự tiêu diệt, ba giây sau địch vẫn chưa bị bắn hạ, tất cả binh phi hành chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu! Phó quan chuẩn bị trang phục phi hành và đạn năng lượng tụ nổ cho tôi, lát nữa khi tôi chiến đấu ở trên không sẽ do cậu thay thế tôi chỉ huy vị trí, đồng thời lập tức truyền tin tức đến bộ binh doanh ở nội thành, xin sự trợ giúp của nguyên tố giả!”
“Rõ, trưởng quan!” Người lính cảnh giác nhìn sĩ quan nhỏ bé trước mặt mình với vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng tràn đầy cung kính. Là chỉ huy trưởng phòng không của căn cứ Đế Đô, người sĩ quan 30 tuổi này vừa mới kết hôn vào tháng trước, nhưng giờ anh phải khoác lên mình bộ đồ phi hành mới được phát triển và đạn năng lượng tự nổ để chống lại kẻ thù trong tuyệt vọng, khả năng anh có thể sống sót là hơn 30%...
Chết tiệt, cái bóng trắng trên bầu trời kia là cái quái gì vậy? Tại sao nó lại vừa giống người lại cũng vừa giống quái vật? Còn nữa, nó vào ăn cứ Đế Đô để làm gì, muốn ăn thịt người sao? Không được, tuyệt đối không được để nó tấn công, máu của bính linh căn cứ Đế Đô không thể chảy một cách vô ích cho loại quái vật này!
Cạch cạch cạch cạch!
Tiếng đạn bắn ra bắt đầu vang lên khắp căn cứ Đế Đô. Vô số viên đạn kết thành một đường tạo thành một tấm lưới lên trên không trung, Cao Tổ bất ngờ bay nhanh lao thẳng vào đó, trong tích tắc vô số viên đạn bắn trúng vào khắp nơi trên cơ thể y.
“Chết tiệt, đám con người này không phân đúng sai mà đã nổ súng rồi, còn bắn bừa nữa, không sợ hao tốn đạn dược sao?” Chịu đựng đạn bắn, Cao Tổ liên tục vỗ cánh bay vòng quanh căn cứ Đế Đô, sau khi vòng qua nửa vòng tròn thì bắt đầu duy trì tốc độ bay ngang với Thượng Ất.
“Ha ha, anh còn mong đợi bọn họ tiếp đón anh như thế nào nữa? Chà chà chà, trong Đế Đô còn có rất nhiều người ngọa hổ tàng long. Tầm bao trùm
của những viên đạn này hầu như là không để lại cho người ta đường sống, nếu đổi lại là tôi chắc là cả người tôi bây giờ đã như cái sàng rồi.”
Nhìn sắc mặt khó coi của Cao Tổ, trong mắt Thượng Ất không khỏi lộ ra vẻ hả hê. Với sự hiểu biết của mình đối với tiến sĩ L, từ lâu Thượng Ất đã biết rằng trình độ phòng thủ của căn cứ Đế Đô chắc chắn sẽ cao hơn tưởng tượng của anh. Bây giờ, có vẻ như tốc độ và sức mạnh của những viên đạn này khi bắn lên không trung đã vượt xa giới hạn của các loại vũ khí thông thường trước mạt thế. Nhìn các vết đạn để lại trên bầu trời thì năng lượng tinh thể rất phong phú, những viên đạn này rõ ràng đã được cải tiến bởi công nghệ mới của tiến sĩ L, gây ra mối đe dọa rất lớn cho sinh vật. Không quá khi nói rằng làn da không bình thường của Cao Tổ có thể không sao, nhưng nếu đổi lại là bất kỳ sinh vật nào, kể cả cây hương xuân thì cũng không thể không rút lui khi đối mặt với mưa đạn như vậy.
Nhìn đao quang trên bầu trời từ từ giảm xuống, vẻ ngưng trọng trong mắt của Thượng Ất dần dần tăng lên.
Không sai, vừa rồi Thượng Ất cố ý dùng Cao Tổ để thu hút sự chú ý. Rốt cuộc, muốn sử dụng sức mạnh dân số của Đế Đô thì Thượng Ất phải ước tính chính xác sức mạnh hiện tại của Đế Đô. Xem ra, có vẻ như căn cứ Đế Đô đã phát triển nhanh hơn anh tưởng. Bỏ qua sức mạnh của những người chính trong căn cứ, chỉ nói về phương pháp tấn công và phòng thủ thông thường thì việc áp dụng hạt tinh hạch năng lượng sinh học thì căn cứ Đế Đô và căn cứ Tổ Ưng chính là mây và bùn, không có bất cứ cái gì có thể so sánh được.
Do có tiến sĩ L và Cao Trác Nhiên là hai người có bộ não biến dị nên tốc độ tăng trưởng của nó giống như là cưỡi trên tên lửa, căn cứ Tổ Ưng chỉ nhỉnh hơn một chút về lợi thế tự nhiên chính là hồ Tổ Ưng. Đối với những căn cứ khác thì không ngoa khi nói rằng chúng chỉ là chim sẻ nhỏ trước mặt đại bàng khi đứng trước căn cứ Đế Đô. Đoán chừng chỉ một biến động nhỏ của căn cứ Đế Đô thôi cũng có thể khiến họ không còn sót lại một cái gì, đến ngọn cỏ cũng không còn.
Khi Thượng Ất còn đang chìm trong suy nghĩ, chốt phòng không cuối cùng của căn cứ Đế Đô biến mất, thay vào đó là một nhóm lính phi hành mặc bộ
đồ màu trắng bạc, tất cả đều giống như Iron Man trong các bộ phim của nước ngoài, xuất hiện trước mặt Thượng Ất và Cao Tổ.
“Wow, bộ đồng phục chiến đấu này thật đẹp… Tôi phải thừa nhận rằng con người các anh thực sự rất giàu trí tưởng tượng. Lát nữa tôi sẽ hỏi xem ai đã thiết kế bộ đồng phục chiến đấu này, tôi cũng muốn có một bộ!”
Giữa không trung, những chiếc lông vũ khổng lồ của Cao Tổ nhẹ nhàng vỗ vỗ, chờ đợi sự xuất hiện của những người lính phi hành. Nhưng mà anh ta đợi trọn vẹn ba phút mà đối phương vẫn đứng yên không động, hơn nữa còn chỉ chỉ trỏ trỏ về phía mình.
“Thượng Ất, bọn họ đang làm gì vậy? Họ sợ chúng ta sao?” Cao Tổ hỏi với vẻ khó hiểu.
“Làm ơn, anh nghĩ tiến sĩ L có sợ ai không? Tôi đoán có thể là họ nhận ra tôi…” Giọng nói Thượng Ất đầy do dự, nhưng ánh mắt lại phát ra sự chắc chắn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo