Chương 452. Trở về cho tôi
Một vài người tị nạn đã từng tìm thấy một thiết bị kiểm tra năng lượng bị hỏng ở trong bãi rác và bí mật tiến hành kiểm tra năng lượng trên người Hà Lục, giá trị đo được là hơn 30.000, điều này cho thấy Hà Lục có khả năng giết chết tất cả những người tị nạn ở đây chỉ trong nháy mắt.
Không chỉ vậy, súng trong tay Hà Lục và những người khác cũng rất lợi hại, thân súng bằng bạc, ở lõi dài khoảng hơn 120cm có khảm pha lê lấp lánh, thân súng trơn nhẵn được tinh giản bằng bạc nguyên chất phù hợp với nòng súng khổng lồ có độ dày bằng cánh tay của một đứa trẻ, hiệu quả là nhìn toàn bộ thân súng cực kỳ khoa trương.
Những người tị nạn nhận thức rất rõ sức mạnh của khẩu súng này, đặc biệt là khi Hà Lục đập nát đầu một con lợn rừng thoái hóa chỉ bằng một phát, sức mạnh răn đe của quân đội Đế Đô tăng lên theo cấp số nhân đối với những người tị nạn, điều này giống như là trực tiếp coi đó là cái chết.
Vì vậy, khi Hà Lục khinh thường nói: “Mày không xứng”, mọi người cũng không cảm thấy quá đáng.
Khi những người nghe thấy những từ như “tiểu đội”, “quân y”, “Vân Lãng” và những từ khác thì họ thậm chí còn muốn lập tức tránh xa khỏi đây để tránh sự tức giận của Hà Lục sẽ liên lụy những người còn lại.
Nữ quân y duy nhất trong hàng trăm người ở Đế Đô… Còn là nữ quân y được nguyên tố giả đứng đầu Đế Đô nhìn trúng, rốt cuộc em gái Hà Dao của Hà Lục có bao nhiêu may mắn mới có thể có được cơ hội như thế?
Những người tị nạn lần lượt nhìn Kim Bình Nhất với anh mắt thương hại và cảm thông. Giành nữ nhân với cao thủ đứng đầu Phương quân của Đế Đô, gan của Kim Bình Nhất đúng thật là đủ to, nếu như chuyện ngày hôm nay truyền đến tai của Vân Lãng… tất cả mọi người được không thể tưởng tượng được kết cục của Kim Bình Nhất, bị nghiền nát trong vài giây là kết cục tốt nhất rồi.
Nhưng mà mọi người đều đã đoán sai kết cục của chuyện này. Dưới ánh mắt khinh thường của Hà Lục, Kim Bình Nhất không hề sợ hãi, mà vững vàng tiến lên một bước nói: “Hà Lục, tôi biết anh khinh thường tôi, hơn nữa tôi chỉ là một người bình thường chỉ có hơn 2000 năng lượng. Nhưng tôi tin sẽ sớm có một ngày tôi trở nên mạnh mẽ hơn, tôi không những chỉ vượt qua anh mà còn vượt qua cả Vân Lãng để trở thành cao thủ số một của Đế Đô!
Phiền anh quay về và nói với Hà Dao một tiếng, Kim Bình Nhất tôi thích cô ấy, sau này tôi nhất định sẽ đi tìm cô ấy. Đến ngày đó, tôi sẽ dựa vào thực lực của mình đường đường chính chính bước vào Đế Đô, tôi sẽ mua cho cô ấy một căn nhà lớn ở Đế Đô, để cô ấy trở thành người được tất cả mọi người ở Đế Đô ghen tỵ!”
“Bốp bốp bốp!”
Ngay khi Kim Bình Nhất nói xong, Hà Lục vỗ tay, anh ta bước lên một bước, nở nụ cười cắt ngang lời nói của Kim Bình Nhất.
“Tôi phải thừa nhận rằng anh rất giỏi ăn nói, nếu như đặt vào hoàn cảnh lúc trước, có lẽ em gái tôi sẽ bị anh lừa mất!
Nhưng mà anh quá ngây thơ rồi, không nói đến chuyện giữa ba mẹ chúng ta, chỉ nói đến bộ dạng hiện tại của anh, dưới tình trạng sương đỏ nồng dày
đặc như này, mỗi ngày ở gần căn cứ Đế Đô đều có người đột phá, trở nên mạnh mẽ, còn anh thì sao? 2000 năng lượng, chắc là mạnh hơn một con thỏ thoái hóa bình thường đi? Tôi hỏi anh, rời khỏi khu rác thải này, anh có thể một mình sống sót qua một đêm ở trong rừng rậm không? Chỉ dựa vào bộ dạng này của anh mà muốn cưới em gái tôi, hừ, kiếp sau đi!”
“Anh…!”
Nghe giọng điệu khinh thường không chút che giấu nào của Hà Lục, Kim Bình Nhất không nói nên lời, nhưng trong lòng lại bùng lên một tia không cam tâm.
Hà Lục nói đúng, với năng lực của mình, đừng nói là ở trong rừng rậm một đêm, cho dù là ở lại một tiếng thôi cũng có khả năng bị quái thú thoái hóa hoặc là người thoái hóa giết chết. Những điều này cũng không thể trách Kim Bình Nhất được, anh cũng đã rất chăm chỉ rèn luyện thể chất của mình, nhưng vì sức khỏe của ba mẹ anh không tốt nên anh không thể đi đến vùng ngoại ô rừng rậm như những người khác để tìm những con thú đơn độc và lấy tinh hạch năng lượng, giành lấy một cơ hội đột phá.
Lẽ nào, kiếp này mình thật sự chỉ có thể sống ở bãi rác thôi sao? Hà Dao, tôi thực sự sẽ không bao giờ được gặp lại em nữa sao?
Nghĩ đến điều đó, lần đầu tiên Kim Bình Nhất bật khóc vì không cam tâm, nhưng anh không nhận ra rằng một vài bóng đen ở đằng sau anh đang từ từ đến gần.
“Là ai? Đứng lại cho tôi!”
Dù sao thì cũng là một người lính được được huấn luyện chính quy, Hà Lục là người đầu tiên phát hiện ra một vài gương mặt lạ đột nhiên xuất hiện trong đám đông. Khi nhìn thấy thân ảnh khổng lồ của vua sói ở sau lưng Thượng Ất, khẩu súng năng lượng trong tay anh bất giác run lên, trên mặt lộ vẻ kinh hãi: “Dã thú tấn công! Cảnh báo, sói thoái hóa tấn công!”
“Thú thoái hóa? Sói hoang? Ở đâu?”
“Ôi trời đất, có sói thật… Chết tiệt, sao lại to như thế, mau chạy đi!”
Đám binh lính không phản ứng nhanh như Hà Lục, ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy cái đầu sói khổng lồ của vua sói đột nhiên xuất hiện giữa bọn họ, khiến mấy chục người sợ hãi vội vàng bỏ chạy.
“Cảnh báo, cảnh báo, nhanh chóng báo cho cấp trên, nói không chừng là một con quái thú thoái hóa cấp vương đang tới!”
Mấy người dân tị nạn thì chạy được còn những người lính như Hà Lục thì không được chạy, có chết thì bọn họ cũng phải bảo vệ cây cầu này.
Có điều, nhìn thân hình to lớn như núi của vua sói, Hà Lục có cảm giác như bị dã thú nhìn chằm chằm, một cảm giác lạnh lẽo vô tình truyền từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, thậm chí anh còn không dám cử động. Cảm giác bất thường này nói với Hà Lục rằng con thú thoái hóa đáng sợ đột nhiên xuất hiện này chắc chắn là một sinh vật cấp vương. Bởi vì cảm giác này giống hệt như khi đối mặt với con vua cá sấu bị Vân Lãng giết chết ở ngoài thành.
“Tiêu rồi, lần này thì cái mạng nhỏ phải để lại ở đây rồi… nhưng mà mình chết rồi thì Hà Dao phải làm sao đây, em ấy mới 18 tuổi, có thể tự mình tiếp tục sống sót ở thời mạt thế hỗn loạn này sao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo