Chương 470. Giết quái vật
Một màn quỷ dị xuất hiện, khi Văn Thiên Hoa nói hết câu, căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi. Mà bước chân Thượng Ất đang chuẩn bị bước về phía trước thì màn này đột nhiên xuất hiện nên chỉ có thể lúng túng đứng một chân tại chỗ, trong lòng nổi lên từng cơn sóng lớn…
“Điều này sao có thể, tiến sĩ L sao có thể nghiên cứu ra công thức của thuốc hoạt hóa cách đây hàng chục năm được, lẽ nào lúc đó tiến sĩ L đã dự đoán được là mạt thế sẽ bùng nổ… Không đúng, đợi đã, hình như tên gia hỏa tiến sĩ L này năm nay mới ngoài bốn mươi tuổi… Ôi trời đất ơi, gặp quỷ rồi! Tính theo thời gian viết trên công thức, tiến sĩ L lúc đó… còn chưa chào đời nữa!”
Ông!
Nghĩ đến đây, đại não của Thượng Ất ong ong, anh chợt nhận ra vì sao Lý Đống Thành và Văn Thiên Hoa lại có biểu cảm như cha mình chết vậy. Mẹ nó chuyện này đúng thật là gặp quỷ rồi!
“Lão Văn, chuyện này có phải là nhầm rồi không, có lẽ công thức này là do người khác viết, nét chữ rất giống, cho nên chỉ là trùng hợp…”
Vân Lãng cố gắng giải thích vấn đề theo quan điểm “khoa học”, nhưng cuối cùng anh cũng không thể nói ra được nữa. Có thể có sự trùng hợp, nhưng liên tiếp xuất hiện ba lần thì chuyện này đã không thể dùng trùng hợp để giải thích được nữa.
Chuyện này được bộc lộ ra khiến khắp nơi trong căn phòng đều trở nên kỳ lạ, kỳ lạ đến mức rùng rợn!
“Xem ra là mọi người đều đã nghĩ tới rồi đúng không, đây là một trong những lý do vì sao tôi đứng ở đây ngày hôm nay…” Thấy mọi người im lặng, vẻ mặt sợ hãi, Văn Thiên Hoa dùng ngón tay chỉ vào cánh cửa thiên giới đang tỏa ra ánh sáng trong phòng rồi nói: “Ban đầu, tôi nghĩ cánh cổng thiên giới này chỉ là một thứ để liên lạc với các thế giới khác nhau, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của công thức thuốc hoạt hóa đã khiến tôi có một dự đoán rất không tốt, có lẽ chúng ta đã nghĩ chuyện này quá đơn giản, thứ này có khả năng 99% là giống với thứ đang ở trên đầu chúng ta, nó là một… vết nứt thời không!”
Trong phòng yên tĩnh đến mức ngay cả tiếng thở dốc của mọi người cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Có lẽ lời nói của Văn Thiên Hoa hôm nay quá kinh hãi thế tục cho nên lúc này mọi người đều rơi vào trạng thái toàn thân tê dại, không thể lập tức phản ứng lại. Lúc này, trong số những người trong
phòng thí nghiệm chỉ có biểu hiện của Vân Lãng tốt hơn một chút, có lẽ tác dụng của sao giao đen màu vàng mà Thượng Ất đưa ban ngày vẫn chưa hết cho nên anh đương nhiên phát hiện tình huống có chút không đúng, trên đầu Văn Thiên Hoa có một thứ gì đó trong suốt giống như sao biển đang lao xuống dưới rất nhanh!
“Cẩn thận! Có quái vật tấn công!”
Trong tiềm thức Vân Lãng hình thành một con rồng lửa quấn lấy cánh tay của mình, nhưng đúng lúc anh định thả nó ra thì chợt nhận ra rằng ngay cả khi con rồng lửa của anh có thể ngăn chặn được sao biển trong suốt tấn công thì nó cũng sẽ đốt cháy đầu của Văn Thiên Hoa vì nhiệt độ cực kỳ cao!
Chết tiệt! Mình phải làm gì đây?!
Vân Lãng mãnh liệt thu hồi hỏa long, thân hình lao như một con hổ dữ về phía Văn Thiên Hoa, nhưng lại bi ai phát hiện những xúc tu của con quái vật sao biển trong suốt đã chạm vào Văn Thiên Hoa… không kịp rồi!
“Phù phù!”
Một âm thanh kỳ quái phát ra từ trên đầu Văn Thiên Hoa, sau đó mọi người chỉ nghe thấy một kêu giống như một con chuột bị túm lấy đuôi, một con quái vật sao biển bốn cánh giậm chân nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt mọi người.
“A… là anh, Thượng Ất, sao anh lại xuất hiện ở đây, còn có, con quái vật này là sao đây?” Trong phòng có rất nhiều người biết Thượng Ất, Thượng Ấ đột nhiên xuất hiện khiến mọi người giật mình, khi nhìn thấy con quái vật đáng sợ trên tay Thượng Ất chỉ cách đầu Văn Thiên Hoa vài cm, sắc mặt mọi người liền tái nhợt.
“Quái vật chết tiết, nhìn chằm chằm vào mày nửa ngày rồi, đi chết đi!”
Chưa kịp trả lời mọi người, Thượng Ất đã đập tay vào giữa không trung, con quái vật sao biển bốn cánh bị anh chèn ép bay ra, sau đó chỉ nghe thấy
tiếng lách tách giống như vũng bùn đập vào tường, cơ thể nó cũng hiện ra với đầy màu sắc như những chiếc đèn neon.
“Trời đất ơi, nó còn biết đổi màu? Chẳng trách vừa rồi tôi không nhìn thấy nó!”
Vân Lãng đứng che Văn Thiên Hoa ở phía sau, nhìn hàng răng nanh sắc bén của quái vật sao biển bốn cảnh, sắc mặt anh rất khó coi lúc xanh lúc trắng. Bình thường, nhiệm vụ của anh là bảo vệ sự an toàn của căn cứ, nhưng bây giờ Văn Thiên Hoa – một trong những đại lão của căn cứ Đế Đô suýt nữa bị con quái vật này bắn trúng đầu ngay dưới mí mắt của anh, cái tát vào mặt này cũng thật kêu!
“Đừng ngây ra đó nữa, mau dùng lửa thiêu chết nó đi! Thứ này rất lợi hại!”
Bên kia, Thượng Ất nghiêm mặt nhìn con sao biển bốn cánh đang từ từ bò trên mặt đất, tay phải buông thõng xuống một cách bất thường, mà dòng máu đỏ tươi đang từ từ chảy ra từ vết thương sâu trong lòng bàn tay rơi trên mặt đất lan ra như những đóa hoa màu đỏ khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Trong trận chiến vừa rồi, tốc độ phản ứng và lực sát thương của quái vật sao biển đã vượt ngoài dự đoán của Thượng Ất, anh chỉ không chú ý một chút mà đã bị thương không nhẹ, toàn bộ lòng bàn tay phải đầy vết thương. Nhưng sao biển bốn cánh sau khi bị Thượng Ất ném xuống đất ngoại trừ trên cơ thể biến sắc mạnh mẽ thì hoàn toàn bình thường giống như là vừa rồi Thượng Ất không có gây tổn hại gì đến nó!
Sinh vật cổ quái mà rắc rối… Thượng Ất nhìn chằm chằm vào con quái vật, nhắc nhở Vân Lãng mau chóng hành động!
“Vù!”
Một con rồng lửa hình thành từ không khí mỏng quấn quanh cánh tay, sức nóng mãnh liệt đến mức trong vòng hơn mười mét người ta cũng có thể cảm nhận được, Vân Lãng tức giận phóng ra đòn đánh vượt sức tưởng tượng của mọi người… lần này Vân Lãng làm thật rồi!
“Chút chít chít chít!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo