Chương 451. Oán hận vốn có

 

“Các người lập tức lui lại, còn dám vượt qua ranh giới nữa, thì đừng trách tôi giết người tại chỗ!”

 

Một người lính trẻ tuổi đứng trước cây cầu hét lớn, trước mặt anh ta là ba người tị nạn, một nam một nữ, trông giống như là một gia đình, lúc này họ đang sợ hãi nhìn vào lỗ đen trên họng súng của người lính.

 

Trưởng quan, tôi chỉ muốn lấy chân giò heo quay… tôi hứa là tôi sẽ lập tức trở lại, ngài có thể cho một vào được không, chỉ một lúc thôi.”

 

Trong số gia đình của những người tị nạn, người đàn ông trung niên lớn tuổi với nụ cười trên môi, anh ta đi phía sau người lính có khuôn mặt trẻ tuổi, nhưng khi vừa định cúi xuống nhặt cái chân giò cháy nặng hai ba kg thì một bóng đen bay tới, người đàn ông trung niên hộc máu, nằm lăn ra đất.

 

“Lời tôi nói anh nghe không hiểu sao? Người nào dám vượt qua ranh giới, giết ngay tại chỗ!”

 

 

Người lính trẻ mặt lạnh tanh, trên tay cầm trường thương vẫn còn dính máu của người đàn ông trung niên, trên mặt đất có bốn năm chiếc răng dính máu, cho thấy trận đòn vừa rồi khiến người đàn ông trung niên thê thảm như thế nào!

 

“Cha! Cha sao rồi, không sao chứ!” Nhìn thấy người đàn ông trung niên bị đánh, thiếu niên trong gia đình ba người vội vàng đứng dậy, đi tới đỡ người đàn ông trung niên. Đúng lúc này, một người phụ nữ trung niên quyến rũ, chính là vợ của người đàn ông ở phía sau cậu thiếu niên đang khóc theo anh ta, ôm lấy thân thể của người đàn ông trên mặt đất.

 

“Khóc cái gì, mau cút khỏi đây cho ta, mấy người tị nạn thấp kém vô dụng các người thu hút những con thú thoái hóa hoặc là những người thoái hóa, cẩn thận không bây giờ ta sẽ bắn chết các người!” Người lính trẻ tuổi nóng nảy nói, mà không ngờ tới cậu bé kia đột ngột đứng dậy, chỉ tay về phía anh ta, “Hà Lục, anh đừng có ức hiếp người quá đáng, đừng nói chúng ta ngày xưa đã từng là hàng xóm, cho dù bây giờ chúng ta là người xa lạ thì anh cũng không nên đối xử với chúng tôi như thế này! Còn có ngày trước nhà anh nghèo, nếu không có ba tôi cho anh vay tiền thì anh và em gái anh cũng không có cơ hội đi học, hơn nữa tôi còn ngày ngày kèm học cho em gái anh, anh chính là người vong ân phụ nghĩa…”

 

“Đủ rồi! Kim Bình Nhất, đừng có nhắc quá khứ với tôi nữa!”

 

Người lính trẻ tuổi bất ngờ hét lên, dường như trong giọng nói của anh ta chứa đựng một sự phẫn uất rất lớn: “Tôi vong ân phụ nghĩa? Ha ha ha, tôi vong ân phụ nghĩa? Anh hãy hỏi ba anh đi, năm đó sau khi cho nhà tôi vay tiền thì ông ta đã làm cái gì?”

 

“Ba tôi đã làm cái gì?” Thiếu niên tên là Kim Bình Nhất nhìn người lính đầy thắc mắc, sau đó, người đàn ông mỉm cười bất lực, nhếch miệng nói: “Bình Nhất, thực ra ba chưa bao giờ nói với con về chuyện này, lúc đó ba và mẹ của con rất thích em gái của Hà Lục là Hà Dao, nên sau khi bàn bạc, ba mẹ định đính ước cho con từ bé, cho nhà bọn họ mượn chút tiền đó coi như là tiền sính lễ. Nhưng mà không ngờ được ba mẹ của Hà Lục Hà Dao hiểu lầm, cho rằng ba lợi dụng cho bọn họ vay tiền để ép bọn họ bán con gái, cuối cùng họ thà đến bệnh viện bán máu lấy tiền còn hơn là đồng ý chuyện này, hơn nữa, cuối cùng vì bán máu mà… ài.”

 

 

Đính hôn từ bé? Bán máu?

 

Kim Bình Nhất ngạc nhiên nhìn ba mình, cậu không ngờ chuyện như vậy lại xảy ra với mình. Một khuôn mặt gầy gò nhưng xinh đẹp xuất hiện bất ngờ trong tâm trí Kim Bình Nhất, đó chính là Hà Dao, người em gái của người lính trẻ tuổi Hà Lục này.

 

“Hà Lục, chuyện này tôi không biết, anh cũng đã nghe nói rồi đấy, không phải ba tôi cố ý lợi dụng chuyện mượn tiền, ông ấy…”

 

Kim Bình Nhất cố gắng giải thích, nhưng không ngờ Hà Lục xua tay ngắt lời anh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đừng giải thích nữa, ba mẹ tôi vì bán quá nhiều màu mà thân thể suy nhược, họ chết thảm trong đợt dã thú thoái hóa xuất hiện lần đầu tiên, món nợ này các người nói xem nên tính cho ai hả? Nói tôi vong ân phụ nghĩa, nếu như tôi thật sự vong ơn phụ nghĩa, thì vừa rồi không phải là cán súng mà chính là nòng súng rồi. Bây giờ thì mau cút đi cho tôi, đừng có ép tôi. Nếu không thì tôi thà vi phạm quân lệnh cũng sẽ giết hết các người để tế ba mẹ đã khuất của tôi.”

 

Giọng điệu của Hà Lục lạnh lùng, trên khuôn mặt anh không thể kìm nén được cảm giác đau buồn và tức giận, nỗi đau mất ba mẹ khiến anh cực kỳ hận gia đình trước mặt này, nhưng quân lệnh nghiêm khắc khiến anh không thể nóng nảy phát tiết vì chuyện riêng tư của mình.

 

Nhưng vào lúc này, lời nói của Kim Bình Nhất lại khiến cơn tức giận đang kìm nén của anh bùng nổ: “Hà Lục, tôi thực sự có lỗi với ba mẹ anh, nhưng anh có thể nói cho tôi biết tung tích của Hà Dao không, tôi… tôi rất nhớ cô ấy!”

 

“Các người nhớ nó sao? Ha ha ha ha, mày nói mày nhớ nó? Mày có xứng không?” Hà Lục khinh thường nhìn Kim Bình Nhất, tiếp tục nói với giọng điệu lạnh lùng: “Em gái Hà Dao của tao bây giờ đã gia nhập quân đội bảo vệ Đế Đô, đảm nhận chức vụ bác sĩ của tiểu đội, là người được vô số người trẻ tuổi trong quân đội ngưỡng mộ, cho dù là cao thủ hệ hỏa số một của Đế Đô cũng có cảm tình tốt với nó… Còn về phần mày, một tên dân tị nạn chỉ đáng sống trong đống rác, mày dựa vào cái gì để nhớ mong em gái tao. Tốt nhất mày đi soi gương xem lại mình đi, tao nhổ vào!”

 

 

 

Hàng trăm người rách rưới tập trung ở đầu cầu lúc này đều đang im lặng kinh ngạc nhìn Hà Lục, như thể họ đang nhìn một nhân vật lớn vậy.

 

Đi nhặt rác ở gần căn cứ Đế Đô đã lâu, những người tị nạn rất quen thuộc với lính canh của Đế Đô. Ai có thể gia nhập vào đội cận vệ của quân đội Đế Đô thì có người nào là không được tuyển chọn kỹ càng và có tư chất xuất sắc đâu?

 

Không nói đến những người khác, giống như Hà Lục, một người lính canh làm nhiệm vụ bảo vệ khu vực của Đế Đô hàng ngày, chỉ cần hai người bọn họ là có thể khống chế được không có một con quái thú thoái hóa nào có thể tiếp cận được Đế Đô trong vòng một trăm mét.

 

 

0.10975 sec| 2409.477 kb