Chương 454. Tôi muốn những người này (2)

 

 

Kim Bình Nhất rất hùng hồn, chỉ với một vài câu anh ta đã nói rõ tình hình của những người tị nạn bên ngoài căn cứ Đế Đô. Nhưng Kim Bình Nhất không để ý, khi anh nhắc đến cái tên Trần Đại Vĩ, vẻ mặt Thượng Ất đột nhiên có thêm một nét bối rối, thậm chí còn không chú ý đến vấn đề mà Kim Bình Nhất hỏi.

 

Trần Đại Vĩ? Tên này giống với tên người thân đã rời Bắc Kinh của Trần Phóng…”

 

Thượng Ất nghĩ tới rồi lắc đầu, thầm nói có lẽ chỉ là trùng tên. Nhớ năm đó Trần Đại Vĩ và vợ của anh ta thèm muốn tài sản của Trần Phóng mà tự mình khiến cho mình người chết người bị thương, bây giờ nghĩ lại đúng là một gia đình đáng thương.

 

Xúc động trôi qua, Thượng Ất thu hồi lại suy nghĩ của mình. Điều quan trọng nhất lúc này là tập hợp càng nhiều người càng tốt để có thể mở rộng lãnh thổ bên ngoài căn cứ Đế Đô, nhưng làm thế nào để thuyết phục Kim Bình Nhất và những người này thì lại là một vấn đề không lớn nhưng cũng không phải là nhỏ.

 

“Kim Bình Nhất, cậu sống ở chỗ này, mỗi ngày chỉ có thể ăn rác, lại bị quân lính ở Đế Đô khinh thường, sao cậu không nghĩ đến việc rời khỏi đây?”

 

Thường Ất hỏi một câu hỏi giống như là vô tình nhắc đến nhưng ánh mắt lại âm thầm quan sát phản ứng của những người tị nạn ở xung quanh. Đúng như mong đợi, khi những người tị nạn nghe thấy Thượng Ất nói những lời này, khuôn mặt của họ lộ ra vẻ đau khổ và phẫn nộ, họ cúi đầu nhìn xuống đất.

 

Mấy tháng trước, ai cũng đang sống sung túc, hạnh phúc, đủ ăn, đủ mặc, nhưng trong nháy mắt, bọn họ đến chó cũng không bằng, ai có thể chịu nổi được sự thay đổi quá lớn này chứ? Nếu không có sự bảo vệ của những người lính được trang bị súng ở gần Đế Đô thì họ sẽ liên tục bị thú dữ đe dọa, nếu không vì điều này thì ai lại muốn nằm ở bãi rác ăn thức ăn thối rữa mỗi ngày như một con chuột?

 

Vẻ mặt Kim Bình Nhất xấu hổ và buồn bã, nhàn nhạt nói: “Thượng Ất đại ca, chúng tôi cũng không làm gì được. Trình độ thể chất của những người

 

 

như chúng tôi cực kỳ kém, không có năng lực đặc biệt lại không phải là người thoái hóa có thể biến thành dã thú, còn có thể có thức ăn là đã may mắn rồi, ai dám vào khu rừng đầy quái vật đó chứ!”

 

“Vậy thì cậu định ở đây như thế này cả đời sao? Đã bao giờ nghĩ cách thay đổi vận mệnh của chính mình chưa?” Thượng Ất tiếp tục “gây sự”, giống như là không nhìn thấy vẻ mặt của đám người tị nạn giống như sắt vậy, vừa xanh vừa trắng.

 

“Chúng tôi cũng muốn vào căn cứ Đế Đô, nhưng những người lính đó nói rằng thực lực của chúng tôi thấp, vào căn cứ sẽ lãng phí tài nguyên quý giá… Em gái nó, tôi không hiểu, tôi không yêu cầu có nơi ở, chỉ cần cho tôi ăn đầy đủ, họ có thể bảo tôi làm bất kỳ công việc bẩn thỉu nào, nhưng tại sao họ lại không đồng ý?”

 

Một người đàn ông bốn mươi tuổi ở bên cạnh Kim Bình Nhất nói với vẻ mặt giận dữ, một người phụ nữ trung niên với khuôn mặt phờ phạc và hoảng sợ ở bên cạnh ông ta liên tục kéo người đàn ông ra hiệu ông ta đừng nói nhảm, như thể sợ ông ta nói ra điều gì đó bị đám người Hà Lục nghe thấy.

 

“Hừ, rác rưởi thì làm được cái gì? Có thể đào đất xây tường, chặt cây đại thụ, săn quái thú thoái hóa hay là có thể theo dõi những người thoái hóa và chiến đấu với kẻ thù hung hãn?” Hà Lục nhìn Kim Bình Nhất và những người khác một cách khinh bỉ, nói với giọng nghiêm túc: “Nếu như đã cái gì cũng không thể làm, vậy thì tại sao căn cứ Đế Đô lại phải thu nhận đám người rác rưởi như các người? Hừ, đám người rác rưởi các người đợi mà chết ở đây đi, trên đời này sẽ không có ai cần các người đâu!”

 

“Không cần sao? Tôi lại không nghĩ như vậy.” Thượng Ất quay đầu lại nhìn Hà Lục, tuy người lính Đế Đô trẻ tuổi này đẹp trai nhưng sự kiêu ngạo và sự xấu tính đã phá hủy khí chất của anh ta khiến anh ta trông hơi gớm ghiếc.

 

“Kim Bình Nhất, giúp Thượng Ất tôi truyền đạt một thông báo rằng, người đứng đầu căn cứ Tổ Ưng muốn chiêu mộ thành viên mới của căn cứ. Những người được tuyển không giới hạn độ tuổi, giới tính, danh tính, sức mạnh… nếu người đó trước ngày mạt thế đã từng làm bất cứ công việc gì liên quan

 

 

đến trẻ em như: giáo viên mẫu giáo, người trông trẻ thì căn cứ Tổ Ưng sẽ trực tiếp chiêu mộ và bố trí làm việc trong nội thành của căn cứ, đãi ngộ ba bữa cơm đảm bảo chất lượng một ngày, có phòng đặc biệt để nghỉ ngơi…

 

“Ùng!”

 

Giống như ném một cục sắt nung đỏ vào chậu nước, ngay sau khi Thượng Ất nói ra những lời này thì đám người tị nạn lập tức phát ra một tràng tiếng ồn ào. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sự kinh ngạc trong lòng đã vượt xa cả kinh hỉ… Rốt cuộc thì người đàn ông tên Thượng Ất này có lai lịch gì, anh ta dựa vào cái gì mà lại nói khoác muốn tất cả người tị nạn đi đến căn cứ của anh ta?!

 

Đợi đã, trong đầu Kim Bình Nhất đột nhiên lóe lên, một đoạn ký ức mơ hồ từ từ trở nên rõ ràng. Trong ấn tượng của anh, hình như anh đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó. Nhưng cụ thể là nghe được ở đâu thì anh lại không thể nhớ ra được ngay lập tức?

 

Kim Bình Nhất cố gắng suy nghĩ, nhưng ở phía bên kia, Hà Lục và một số binh lính của Đế Đô đã biểu thị không đồng ý.

 

Mặc dù họ luôn nói rằng họ coi thường những người tị nạn này, nhưng sự thật là căn cứ Đế Đô không thể tách rời khỏi những con người tầm thường như kiến này được. Nếu không có họ bới rác hàng ngày, lượng thức ăn thừa giàu đạm trong bãi rác sẽ thối giữa trong vài ngày và bốc ra mùi hôi thối. Những mùi này sẽ thu hút một số lượng lớn động vật ăn xác thối như cự đà xanh hoặc kền kền cổ trắng thoái hóa. Lúc đó, lũ quái vật này sẽ chặn ở cây cầu, đội săn bắt và hái lượm của căn cứ Đế Đô muốn đi ra ngoài sẽ rất khó, điều này sẽ khiến cho vấn đề thức ăn của hàng trăm nghìn người trong thành phố gặp phải vấn đề lớn.

 

 

0.49329 sec| 2413.539 kb