Chương 463. Lồng thép
Nhưng những gì xảy ra tiếp theo đã đánh sập tất cả trí tưởng tượng của mọi người. Ngay trước khi quân đội Đế Đô có thời gian xác nhận danh sách nhân sự gia nhập đội ngũ đi lên thiên giới thì từng chiếc chiến cơ màu bạc nối tiếp nhau bay ra khỏi cánh cổng thiên giới, sau đó, ở trong tình trạng căn cứ Đế Đô mất cảnh giác đã dùng vũ khí năng lượng đặc biệt lần lượt phá hủy hàng chục tuyến phòng thủ, một đường giết đến tận cả những đại
lão của quân Phương đang ẩn náu ở trong lô cốt, tình thế nguy cấp đến mức lòng người cũng muốn nhảy ra.
Lúc này, tiến sĩ L ra ngoài…
Sau khi ông ấy liên tiếp tấn công đập nát các chiến cơ màu bạc bằng sức mạnh tinh thần cực mạnh thì mọi người phát hiện ra hai điều. Thứ nhất, những chiến cơ màu bạc bay từ cổng thiên giới ra này không phải là không thể phá hủy, khi gặp phải một cao thủ biến thái như tiến sĩ L, chúng cũng sẽ bị nghiền nát dễ dàng như một con bọ trong máy xay sinh tố, vì vậy những chiến cơ màu bạc còn sống sót cũng sẽ bỏ chạy như con chó mất nhà, chứ không phải là bất khả chiến bại!
Thứ hai, mọi người đột nhiên phát hiện ra rằng, bất giác thực lực của tiến sĩ L đã chỉ có thể mô tả bằng một từ là không thể tưởng tượng được, cơn bão ý niệm của ông ấy dường như có thể phá hủy cả thế giới, đơn giản chính là khắc tinh trong các trận chiến. Không thứ gì có thể nguyên vẹn trong cơn bão ý niệm vật chất đó, trước mặt tiến sĩ L, những chiến cơ màu bạc không thể phá hủy trở nên mỏng manh như vỏ trứng, gõ nhẹ một cái là đã vỡ tan.
Tiến sĩ L quá mạnh, sau trận chiến này, tất cả mọi người đều nhìn tiến sĩ L với ánh mắt sợ hãi, kể cả Cao Trác Nhiên, người có não biến dị được 50%. Sau trận chiến này, Cao Trác Nhiên sâu sắc nhận ra rằng quá trình huấn luyện tinh thần của y không thể theo kịp được tiến sĩ L biến thái này. Điều duy nhất y có thể so với tiến sĩ L đó chính là sự biến dị của bộ não và sức mạnh thể chất của mình. Nếu cả hai thực sự chiến đấu với nhau, người ta đoán rằng cả hai người cuối cùng đều sẽ không sống được, vì Cao Trác Nhiên có thể sử dụng sức mạnh tinh thần của mình để chống lại cơn bão ý niệm và tiếp cận tiến sĩ L để tung ra sát chiêu cuối cùng. Nhưng Cao Trác Nhiên cũng chắc chắn 100% rằng khoảnh khắc ông ta tung ra sát chiêu đó thì ông ta cũng sẽ bị cơn bão ý niệm của tiến sĩ L xé xác thành từng mảnh đến một ngón tay cũng không còn…
Cuộc chiến giữa những người đột biến não luôn diễn ra vô cùng kinh hoàng, hoàn toàn không có chuyện thắng thua mà chỉ có hai bên cùng thiệt mà thôi!
Song, các đại lão của Trung Quốc luôn nắm bắt rất tốt những mâu thuẫn chính của sự việc. Sau sự xuất hiện của chiến cơ màu bạc, việc ai là người lãnh đạo ai là người thứ hai trong căn cứ Đế Đô đã không còn quan trọng nữa. Sự xuất hiện của chiến cơ màu bạc đã nhắc nhở những lão giả hỏa muốn sống trường sinh bất lão này, phía sau cánh cổng thiên giới kia không đẹp như là họ đã tưởng.
Kể từ đó, tiến sĩ L được thả ra khỏi cung điện lạnh lẽo, vinh quang chồng chất xung quanh ông ấy như những bông tuyết. Các đại lão của quân đội đã giải quyết mâu thuẫn giữa họ và tiến sĩ L chỉ trong vài lời nói bằng cách lại lần nữa sử dụng kỹ năng chính trị điêu luyện và nụ cười “chân thành” của họ. Trước thái độ giả tạo như vậy, tiến sĩ L chỉ cười, coi như mọi chuyện đã được kiểm soát.
Nhưng mà, mọi chuyện không đơn giản như mọi người nghĩ… cơn bão ý niệm của tiến sĩ L là phải trả giá bằng một phần sinh mệnh. Thể chất của ông ấy vốn đã không mạnh mẽ lần này lại bị chiến cơ màu bạc áp chế mãnh liệt, gây ra sát thương vô cùng lớn khiến ông ta suýt chút nữa mất đi nửa cái mạng.
Tiến sĩ L cũng không giấu diếm chuyện này, đồng thời nói rõ tất cả những lo lắng của mình.
Thứ nhất, cổng thiên giới hiển nhiên là hai chiều, không ai nói trước được cái gì sẽ đi ra từ bên trong. Ví dụ, chính là một vài chiến cơ màu bạc bay ra lần này, lần sau có thể sẽ có hàng trăm con quái vật cầm đao trong tay đi ra nếu chúng ta không thống nhất được. Những chiếc chiến cơ màu bạc này rõ ràng là những vật công nghệ có trí tuệ. Xem xét từ phần còn lại của thi thể và mảnh vỡ của thiết bị trong xe, công nghệ của những chiếc chiến cơ này rõ ràng đã đi trước công nghệ của Trái Đất ít nhất là năm mươi năm.
Rõ ràng là đánh không lại người ta, lại còn mở một cái cửa ở trong nhà mình cho đối phương, điều này… con mẹ nó, rất xấu hổ…
Thứ hai, cho đến ngày hôm nay cánh cổng thiên giới không có dấu hiệu đóng lại, có nghĩa là phải tiếp tục có người canh giữ cánh cổng thiên giới, người chịu trách nhiệm giám sát này phải mạnh mẽ, ít nhất cũng phải ngang với Vân Lãng.
Nhưng lúc này lại có vấn đề mới xuất hiện, trong căn cứ Đế Đô bây giờ, số hạ sĩ quan có thể so sánh với Vân Lãng chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa, những người này ngày thường còn phải đảm nhiệm chỉ huy tuyến phòng thủ dài mấy chục km của Đế Đô, làm sao có đủ thời gian và sức lực để ngồi xổm ở đó mà nhìn chằm chằm xem là có thứ gì đó đi ra không?
Có điều, trí tuệ của con người là vô hạn, nhất là trong lúc khó khăn. Khi mọi người đang lúng túng, Đằng Vũ, thủ hạ của Vũ Văn Tinh đột nhiên đề xuất, tại sao lại không xây dựng một cái gì đó tương tự như một nhà tù để chắn cổng thiên giới lại, để dù có thứ gì đó đột ngột chạy ra ngoài thì cũng sẽ có thời gian phản ứng mà không như trước đây là không có thời gian phòng bị.
Lời nói của Đằng Vũ đã mở ra cho mọi người ý tưởng mới, với sự đồng tâm tuyệt đối, một cái lồng thép khổng lồ đã được xây dựng xong chỉ trong nửa ngày. Nhìn thấy những thanh thép dày cộp to gần bằng đùi một đứa trẻ trên lồng sắt, lòng mọi người mới từ từ được buông lỏng. Đằng Vũ cũng được khen thưởng và thăng liên tiếp mấy cấp giống như ngồi trên tên lửa vậy!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo