Chương 466. Đại Lão Văn Thiên Hoa (2)

 

“Ha ha, tiểu Lý, tính cách này của cậu rất thẳng thắn, chẳng trách tiến sĩ L lại giữ cậu ở bên cạnh.” Văn Thiên Hoa cười nhẹ, không tức giận vì bị ngắt

 

 

lời mà tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Hiện nay, ở tình hình mà bên trong thì có nguy cơ về nguồn tài nguyên, bên ngoài thì có dã thú tấn công, mọi người nói xem chúng ta nên đặt trọng tâm phát triển vào đâu? Xây dựng một căn cứ vững chắc hơn? Hay là vẫn tiếp tục phát triển công nghệ, sau đó xông ra chiến đấu với những con dã thú ở bên ngoài, lấy lại địa vị của con người của chúng ta trên đỉnh chuỗi thức ăn sinh vật, rồi làm việc chăm chỉ để trở lại cuộc sống trong quá khứ?”

 

 

Tất cả mọi người đều không nói nên lời, câu hỏi của Văn Thiên Hoa tưởng chừng như đơn giản nhưng rất khó để trả lời. Không sai, bây giờ ở bên ngoài đang có rất nhiều khủng hoảng, nhiều người khó có thể đảm bảo được để mình sống sót. Bởi vì căn cứ Đế Đô có sức mạnh quân sự trời sinh, nhìn thì có vẻ con người ở đây không cần phải lo lắng về cái ăn cái mặc. Nhưng về sau thì sao? Tương lai căn cứ Đế Đô ở đâu? Con người bọn họ tiếp tục xây dựng căn cứ ổn định, hay là tiếp tục nỗ lực phát triển công nghệ và mở rộng ra bên ngoài, lựa chọn nào khiến cho cuộc sống sau này của họ tươi sáng hơn, điều này ai cũng không nói được.

 

Bởi vì mọi người ai cũng hiểu rằng, chỉ cần ngôi sao bí ẩn trên đỉnh đầu kia còn tồn tại một ngày thì con người trên Trái Đất sẽ không thể nào yên ổn được. Thú dữ thoái hóa, con người điên cuồng thoái hóa, giống như bão, lũ lụt và sương mù, những thảm họa thiên nhiên này đã khiến loài người gần như tuyệt chủng, chỉ cần tùy tiện xuất hiện một lần cũng có thể phá hủy tất cả mọi thứ mà họ đã xây dựng!

 

Nhìn vẻ mặt mọi người đều nặng nề, Văn Thiên Hoa nghiêm giọng nói: “Có lẽ mọi người đều biết thế giới rơi vào cuộc đại suy thoái sinh vật này chính là do ngôi sao ở trên bầu trời, nhưng có thể mọi người không biết rằng, trước khi ngôi sao xuất hiện một tháng thì trên khắp thế giới 13 quốc gia có vũ khí hạt nhân bao gồm cả Trung Quốc trong một cuộc họp bí mật đã lên kế hoạch cho một hành động quân sự bí mật có tên là Diệt Tinh!”

 

“Diệt Tinh? Tại sao tôi lại không biết có hành động như vậy?” Có người trong đám người kinh ngạc nói. Những người này có sao dày đặc trên vai áo chứng tỏ cấp bậc trong quân đội Đế Đô của anh ta rất cao.

 

 

“Lão Lưu, đừng có nói anh, chuyện này đến tôi còn không nghe nói. Anh phải biết rằng tất cả các hoạt động quân sự quan trọng trong quân đội đều phải có sự chữ ký của tôi…” Một người đàn ông trung niên khác trong đám người nói với vẻ mặt bất đắc dĩ, giọng nói còn mang theo chút không thể tin được.

 

Ngoài bọn họ ra thì còn có tất cả những quân nhân ở trong phòng có cấp bậc trên Lý Đống Thành đều quay sang nhìn nhau, dường như là bị lời nói của Văn Thiên Hoa làm cho sững sờ. Ai cũng không thể ngờ được trước ngày mạt thế lại có một chuyện bí mật như vậy!

 

“Lão Văn, mục tiêu của hoạt động Diệt Tinh này là tiêu diệt ngôi sao kia có phải không? Kết quả thế nào?” Vẻ mặt Lý Đống Thành kinh ngạc, miệng không đợi được mà hỏi luôn, mọi người lập tức vừa vểnh tai lên nghe vừa nhìn chằm chằm Văn Thiên Hoa.

 

“Kết quả… chuyện này rất dài dòng!” Văn Thiên Hoa vừa nói vừa bưng tách trà nóng mà phó quan vừa mang lên, nhấp một ngụm, như thể đang sắp xếp lại câu chữ để biến chuyện phức tạp này trở nên đơn giản nhất có thể.

 

Bên kia, Thượng Ất đang chăm chú lắng nghe, Cao Tổ ở phía sau đột nhiên vỗ vỗ vai y, nhìn lại thấy Cao Tổ đang cẩn thận chỉ tay về phía cánh cổng thiên giới, dùng khẩu hình miệng nói “có tình hình!”

 

“Sao thế, cánh cổng thiên giới ở bên kia có chuyện? Sao tôi lại không phát hiện ra?”

 

Thượng Ất kinh ngạc nhìn lại cánh cổng thiên giới, chỉ thấy cánh cổng lặng lẽ đứng đó toát ra một vầng hào quang quái dị, lồng sắt lớn bao bọc vẫn còn nguyên vẹn, không có gì khác thường xảy ra.

 

“Cao Tổ, anh có bị lóa mắt không? Ở đó không có chuyện gì xảy ra cả, anh muốn nói với tôi cái gì?” Thượng Ất nhìn lại Cao Tổ, trong mắt hiện lên một tia tức giận. Theo Thượng Ất thì có thể Cao Tổ hơi gấp gáp một chút.

 

“Thượng Ất, nhìn về phía bên phải của cái lồng sắt, ở đó có thứ gì đó…” Cao Tổ cũng nhận ra có lẽ Thượng Ất đã hiểu lầm mình, không khỏi bước lên chỉ vào bên phải chiếc lồng sắt, trên mặt lộ vẻ lo lắng. Thượng Ất thấy

 

 

vậy thì khó hiểu, không khỏi quay đầu lại quan sát kỹ, đồng thời phóng ra dị năng tri giác cực mạnh, lồng sắt lập tức bị cuốn vào trong đó.

 

“Hửm, đó là…” Thượng Ất kinh ngạc nhìn vào một tia sáng vặn vẹo nằm trong tầm tri giác của mình. Thứ đó có hình dạng giống như một con sao biển, nhưng nó chỉ có bốn cái sừng sắc nhọn, thân thể mềm mại, động tác nhẹ nhàng đến mức như không tồn tại.

 

"Hóa ra là trong suốt… chẳng trách vừa rồi tôi không nhìn thấy gì!" Thu hồi dị năng tri giác, Thượng Ất lại nhìn góc lồng sắt lớn, một con sao biển bốn cánh trong suốt như thạch xuất hiện trong tầm mắt, Văn Thiên Hoa và những người khác vẫn đang chăm chú nói chuyện, thân thể của nó tiếp tục văn vẹo đi về phía mặt đất.

 

“Thứ này giống tôi, nó có thể tàng hình bằng cách phản chiếu ánh sáng từ da.” Thấy cuối cùng Thượng Ất cũng tìm được mục tiêu, Cao Tổ đi tới, dùng ánh mắt tò mò nhìn quái vật sao biển bốn cánh, thì thào nói: “Nếu tôi đoán đúng, thứ này là đang muốn đi săn, dường như mục tiêu của nó là lão đầu đang nói chuyện… Chà chà, thứ này rất thần kỳ, rõ ràng là yếu ớt không xương, nhưng lại khiến tôi có cảm giác cực kỳ nguy hiểm và quen thuộc… thật sự muốn tìm hiểu xem rốt cuộc thứ này đến từ đâu!”

 

“Cái gì, thứ này muốn tấn công Văn Thiên Hoa? Cao Tổ, anh chắc chắn không?”

 

Lời nói của Cao Tổ khiến Thượng Ất rất ngạc nhiên, y không ngờ thứ trông yếu ớt như đồ ăn này lại lớn gan như vậy, dám tấn công một trong những lãnh đạo cấp cao nhất của Trung Quốc trước một phòng toàn cao thủ thế này.

 

 

0.10299 sec| 2408.266 kb