Chương 468. Vết nứt thời không
Trong đám đông, một nhà nghiên cứu vật lý với tư cách là viện sĩ viện hàn lâm liên tục lắc đầu, sự giáo dục mà anh nhận được nói với anh rằng những điều mà Văn Thiên Hoa nói là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra. Nếu tất cả những điều này là đúng thì có nghĩa là có một thể năng lượng thuần túy với tổng khối lượng lớn gấp vài trăm lần Trái Đất đang ở trong bầu trời, vậy mà con người lại không bởi vì nguyên do này mà bị hút khỏi Trái Đất trở thành vật phụ thuộc vào sức hấp dẫn của năng lượng thuần túy đó… Chết tiệt, đây là đang kể chuyện cười với người ta sao?
Trước sự nghi ngờ của mọi người, Văn Thiên Hoa không hề tỏ ra bối rối, thay vào đó, ông ta từ từ uống một ngụm trà nữa, giọng điệu bình tĩnh nói: “Có thể mọi người không tin những lời này, nhưng nếu như nghĩ lại, từ khi mạt thế đến nay có ai thấy nước nào phóng đạn hạt nhân tấn công ngôi sao băng đó không?”
“Cái này… đúng thật là không có!”
Mọi người suy nghĩ một chút rồi bất lực gật đầu, tuy rằng có thể lời nói của Văn Thiên Hoa không hoàn toàn chính xác nhưng bọn họ cũng không thấy bất kỳ một cuộc tấn công nào nhằm vào ngôi sao băng đó.
“Không đúng, lão gia tử, tôi nghe nói không có cuộc tấn công nào nhằm vào thiên thạch đó là bởi vì sóng từ trường mà nó phóng ra đã phá hủy hầu hết các thiết bị điện tử khiến cho không có vũ khí đạn hạt nhân thông thường nào sử dụng được nữa!”
Vân Lãng tuổi trẻ háo thắng nhưng lại hỏi ra đúng vấn đề mà mọi người đang nghi ngờ, đúng là ban đầu khi ngôi sao băng bí ẩn xuất hiện trên bầu trời, những gì quân đội Đế Đô nói với bên ngoài chính là những gì Vân Lãng nói, lẽ nào trong thời gian dài như vậy cao tầng của quân Phương trong Đế Đô đã luôn che giấu sự thật của chuyện này?
Ẩn mình trong góc, Thượng Ất không khỏi nhíu mày. Những lời nói của Văn Thiên Hoa khiến cho anh có một cảm giác cực kỳ không tốt, một âm mưu đã lừa dối tất cả mọi người bao gồm cả người dân Trung Quốc và bản thân anh, nhưng anh luôn đơn giản tin rằng tất cả những điều này là do ngôi sao băng kia!
Một cảm giác khó chịu từ từ ùa vào trong lòng, ánh mắt Thượng Ất không khỏi trầm xuống, dường như con sao biển bốn cánh ẩn nấp bên trên lồng sắt cảm nhận được sát khí của Thượng Ất nên đột nhiên dừng động tác lại, nằm sấp xuống.
“Cậu nói đúng, hệ thống đạn hạt nhân không phải bị phá hủy bởi sóng từ trường… lớp dải năng lượng giống như một tinh vân có khả năng hấp thụ cực cao. Nó hấp thụ năng lượng trong mọi vật thể, thậm chí cả các tia laze. Do đó, nhìn từ một vài biểu hiện, các nhà khoa học của mười ba quốc gia
đều cho rằng sóng năng lượng chấn động vũ trụ này không phải là một dải sóng năng lượng đơn giản mà là một lỗ đen có hình dạng đặc biệt mà trước đây chúng ta chưa từng thấy!”
Văn Thiên Hoa chậm rãi nói, rất nhiều thuật ngữ khoa học khó nhớ, để nói được rõ ràng như thế này đối với một người đàn ông sáu bảy mươi tuổi mà nói điều này quả thật không dễ dàng, nhưng một số người không để ý điều này mà lập tức đưa ra những nghi vấn mới.
Cũng nhà khoa học vừa rồi, sau khi nghe Văn Thiên Hoa nói xong, lập tức đứng lên hỏi: “Lão Văn, nếu hố đen mà ngài nói thật sự tồn tại, vậy tôi muốn hỏi ngài một câu, sóng từ trường của ngôi sao X do thiên thạch bí ẩn phát ra truyền đến Trái Đất dẫn đến việc toàn cầu thoái hóa thì sao? Là một dạng sóng bức xạ năng lượng, sóng từ trường của ngôi sao X cũng không thể thoát khỏi sức hút của lỗ đen năng lượng, đúng không?”
“Đúng, lỗ đen có thể hấp thụ cả ánh sáng, huống chi là sóng năng lượng thông thường…”
“Anh nói đúng, mặc dù tôi không rành về vật lý, nhưng tôi cũng biết các lỗ đen mạnh đến mức nào. Thứ đó là thứ mà ngay cả các hành tinh cũng có thể nuốt chửng!”
Đang nói chuyện, căn phòng lại trở nên lộn xộn lần nữa. Còn hai người Thượng Ất và Cao Tổ đang ẩn mình ở trong bóng tối thì nhìn nhau, tận dụng cơ hội này lẻn về phía trung tâm của căn phòng.
“Mọi người yên lặng, nghe lão Văn nói xong đã!” Dường như Lý Đống Thành có địa vị rất đặc biệt trong phòng thí nghiệm, anh chỉ cần giơ tay lên là hỗn loạn dừng lại ngay lập tức, ánh mắt mọi người lại rơi vào trên mặt Văn Thiên Hoa.
“Nghiên cứu viên Lý nói rất đúng, khi đó tiến sĩ L cũng phản bác các nhà khoa học của quốc gia khác như thế.” Văn Thiên Hoa bị nhà nghiên cứu chọc tức cũng không tức giận, ngược lại tiếp tục vui vẻ giải thích: “Khi đó trong buổi hội thảo đa quốc gia, tiến sĩ L đã thẳng thắn chỉ ra rằng dải sóng năng lượng giữa Trái Đất và sao băng không thể là hố đen, đồng thời đưa giả giả thuyết của chính mình khiến mọi người bàng hoàng!
Tiến sĩ L cho rằng dải năng lượng giữa Trái Đất và sao bằng đó nên là một… vết nứt thời không!”
“Cái gì? Không thể nào, điều này thật nực cười. Thời gian và không gian chưa bao giờ được xác định là ở dạng vật chất, bởi vì nó liên quan đến lý thuyết không gian bốn chiều hoặc thậm chí là năm chiều, hình thức sống dựa trên cacbon của con người không thể cảm nhận được sự tồn tại của vết nứt thời không!”
Vẫn là nhà nghiên cứu Lý là người đầu tiên đứng lên lắc đầu, trên mặt lộ vẻ khinh thường, nếu không quen biết, nhất định sẽ có người cho rằng người này và Văn Thiên Hoa có thù hận. Có điều, khác với sự háo hức giải thích trước đó, phản ứng lần này của Văn Thiên Hoa rất hờ hững, trực tiếp bỏ qua nhà nghiên cứu Lý tiếp tục nói: “Tiến sĩ L có căn cứ để nói như vậy, hơn nữa trong quá trình thí nghiệm ông ấy đã tìm ra bằng chứng. Có điều, những kết quả này liên quan đến bí mật quốc gia, vì vậy sau khi hội thảo đa quốc gia đó kết thúc, báo cáo của tiến sĩ L được niêm phong, người biết chuyện này không nhiều.”
“Đợi đã lão Văn, hôm nay ông đã nói rất nhiều bí mật mà chúng tôi không biết, tôi muốn hỏi, chuyện này có liên quan gì đến hành động đêm nay? Ngài đừng quên, trước khi tiến sĩ L đưa mọi người vào cánh cổng thiên giới ngài đã hứa với ông ấy, trong vòng một tuần không ai được động vào cánh cửa thiên giới, nếu không sẽ xử lý theo tội phản quốc! Bây giờ mới có ngày thứ ba, tại sao ngài lại đồng ý cho Cao Trác Nhiên tiến hành thí nghiệm với cánh cổng thiên giới?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo