Chương 465. Đại Lão Văn Thiên Hoa

 

Đi trong bóng tối, mục đích đương nhiên là không đơn giản. Sau một ngày cân nhắc, Thượng Ất quyết định tự mình đi đến cánh cổng thiên giới xem thử. Có hai lý do để giải thích cho điều này, thứ nhất là để khẳng định sự tồn tại của cánh cổng thiên giới, chỉ có tận mắt nhìn thấy mới có thể tin được. Thứ hai là đưa Cao Tổ đến xem nó, để cho anh ta chết tâm, điều này cũng coi như là đã hoàn thành lời hứa lúc ban đầu với anh ta.

 

 

Nhưng cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào, Thượng Ất cũng sẽ không vì điều này mà thay đổi kế hoạch ban đầu. Chuẩn bị đủ xăng dầu, cộng thêm với chọn thêm người, dù sao thì cũng không thay đổi hai điểm này. Về phần tung tích của tiến sĩ L… Thượng Ất đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng, anh đưa ra kết luận rằng cho dù tất cả nhân loại trên trái đất đều đã chết thì đoán chừng tiến sĩ L sẽ không chết, vì vậy bản thân mình còn chưa lo cho xong còn đâu sức mà lo lắng cho người khác.

 

Rất nhanh, Thượng Ất và Cao Tổ đã đến phòng thí nghiệm dưới lòng đất của căn cứ Đế Đô. Bởi vì cánh cổng thiên giới mà phòng thí nghiệm đã trở thành một khu vực bảo vệ trọng điểm của quân đội Đế Đô, binh lính tuần tra hàng giờ, mức độ cảnh giác cao đến mức ngay cả một con ruồi cũng không thể vào được.

 

Nhưng Thượng Ất không phải là ruồi, Cao Tổ cũng không phải sinh vật cấp thấp đó, vậy nên dù nơi này có được bảo vệ cẩn thận đến đâu thì đứng trước họ cũng gần như là vô dụng. Sau khi xác nhận lại vị trí, Thượng Ất thi triển kỹ năng tốc độ của mình, anh giống như một bóng ma trong màn đêm vượt qua tất cả các vệ binh, tiến vào phòng thí nghiệm dưới lòng đất chỉ trong vài tích tắc. Cao Tổ ở phía sau sử dụng dị năng tàng hình càng thêm thần kỳ, anh ta chậm rãi đi theo sau một nhóm lính nhỏ tuần tra rồi đi vào, nhìn Thượng Ất đang cạn lời lắc đầu… nói thật, so với con người, Cao Tổ quả thực là một sinh vật cực kỳ xuất sắc, nếu anh ta thực sự giải quyết được vấn đề sinh sản thì con người sẽ thật sự không biết phải đối mặt với đối thủ này như thế nào!

 

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi, Thượng Ất và Cao Tổ đi theo một nhà nghiên cứu khoa học vào phòng thí nghiệm. Cánh cửa cuối cùng được mở ra, con đường đang đi hướng tới một nhóm binh lính được trang bị vũ khí cực lớn đóng xung quanh một cái lồng sắt khổng lồ, một vài gương mặt quen thuộc đang tranh cãi gay gắt.

 

“Cao Trác Nhiên, tôi nhắc lại với ông một lần nữa, trước khi tiến sĩ L trở về, tôi sẽ không để cho ông động vào bất cứ thứ gì ở đây, dù là một hạt bụi ông cũng phải để lại cho tôi!”

 

Giữa đám đông, một người quân nhân có vầng trán rộng, một thân chính khí đang hét lên, Thượng Ất vừa gặp đã nhận ra người kia chính là trợ lý

 

 

đắc lực của tiến sĩ L – quân nhân Lý Đống Thành.

 

Lúc này, Lý Đống Thành rất tức giận, cánh tay của anh ta khẽ run lên, trong khi đó, người đàn ông cao lớn mặc đồng phục nghiên cứu màu trắng xám đứng trước mặt anh ta luôn mỉm cười không nói một lời, dường như ông ta không để ý lắm tới sự tức giận của Lý Đống Thành.

 

“Cao Trách Nhiên!?” Thượng Ất dừng lại, lắc lư tay ra hiệu cho Cao Tổ đừng hành động hấp tấp, anh thầm nghĩ: “Cao Trác Nhiên cũng ở đây, có lẽ tối nay ở trong phòng thí nghiệm sẽ xảy điều gì đó…”

 

Như không để ý có người tiến vào, Lý Đống Thành và Cao Trác Nhiên vẫn đang tranh cãi kịch liệt, lúc này, một giọng nói già nua vang lên từ trong đám người, cả phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

 

Trưởng quan Lý Đống Thành đừng có kích động nữa, xin hãy nghe lão già tôi nói một câu, nếu có gì không thỏa đáng thì các anh thương lượng tiếp cũng không muộn.”

 

“Ừm, được rồi… Lão Văn, ngài nói đi, chúng tôi nghe đây!” Lý Đống Thành gật đầu trở lại chỗ ngồi với vẻ mặt phức tạp, nhìn một ông lão đang chậm rãi đi ra ngoài, không nói lời nào.

 

“Các vị, lão già Văn Thiên Hoa tôi đại diện cho mấy lão đầu của Trung Quốc đến đây là có một vài câu muốn nói các vị. Các vị hãy yên lặng, xin hãy nghe hết lời tôi nói rồi hẵng đưa ra tính toán!”

 

Văn Thiên Hoa?

 

Khi lão già gầy gò nói ra tên của mình, Thượng Ất không khỏi sửng sốt. Mặc dù ngày mạt thế đã qua rất lâu nhưng tên của mấy đại lão của Trung Quốc Thượng Ất vẫn nhớ rất kỹ. Điều quan trọng nhất là giữa mình và ông già này còn có mối quan hệ nhất định. Nhớ năm đó, bản thân mình mạo hiểm tính mạng cứu Văn Phỉ, chính là cháu gái của lão đầu này, lúc đó mình chỉ lấy một ít đồ vật quân đội dùng làm thù lao, bây giờ nghĩ lại đúng là đối phương được hời rồi…

 

 

“Tất cả các vị ở đây đều là tinh anh của quân đội Đế Đô. Những người như chúng ta có thể sống yên ổn qua ngày đều là nhờ vào những trận chiến sinh tử đẫm máu của các vị. Đối với việc này, lão già tôi nhất định phải nói lời cảm tạ!”

 

Văn Thiên Hoa nói xong đứng lên, nghiêm mặt cúi đầu với tất cả binh lính xung quanh, tất cả binh lính không khỏi thẳng tắp lộ ra vẻ kiêu ngạo, tự hào.

 

“Có điều, lão già tôi ở đây nhân cơ hội này giải thích cho các vị suy nghĩ của quân Phương và đảng phái chính trị ở Đế Đô. Thứ nhất, đám lão già chúng tôi không sợ chết như như lời đồn bên ngoài, mục đích của việc mở cánh cổng thiên giới không phải như một số người vẫn nghĩ, đó là muốn tìm kiếm một thứ gọi là tiên dược để trường sinh bất lão.”

 

“Vậy tại sao lại nhất quyết đi mở cánh cổng thiên giới này? Lão Văn, ngài biết không, trong những ngày qua, những con quái vât chạy ra từ đây đã giết hàng chục binh lính của chúng tôi, nhưng gia đình họ chỉ có thể trốn trong nhà lén lút khóc!”

 

Lý Đống Thành tức giận nói. Trong lần cuối cùng chiến cơ màu bạc đột kích đã có hơn một chục chiến binh trung thành của anh chết trong trận chiến đó. Chính vì lý do này mà Lý Đống Thành đã truy đuổi và giết chết hai chiến cơ bỏ chạy, nhưng Cao Trác Nhiên đã ra lệnh quay trở lại, khiến anh không thể nào trả thù được cho thủ hạ của mình. Bây giờ Văn Thiên Hoa nhắc lại chuyện này khiến Lý Đống Thành không kìm được tức giận mà hét lên cắt ngang lời Văn Thiên Hoa.

 

 

0.10193 sec| 2409 kb