Chương 456. Điên cuồng chia sao giao đen
Cha mẹ là người quan tâm tới con cái nhất. Dù nhìn thấy nước da hồng hào của Bình Nhất nhưng họ vẫn không tin khiến Kim Binh Nhất rất xấu hổ, anh nhanh chóng nói:
“Ba, mẹ, con thực sự không sao. Nếu ba không tin, con sẽ chứng minh cho ba thấy. Nhìn này!”
Kim Bình Nhất nói rồi nhìn xung quanh, anh đột nhiên bước đến một chiếc xe quân sự bị vứt bỏ bên cạnh bãi rác, nắm lấy thân xe, đập mạnh vào cánh tay của mình!
“Cộp cộp…” Tiếng cọ xát chói tai phát ra, tất cả mọi người ngoại trừ Thượng Ất đều ngây ra!
“Trời ạ, mọi người có nhìn thấy không! Tên nhóc nhà họ Kim đó thực sự đẩy được chiếc xe jeep đó?
“Đúng vậy, là mắt tôi mù rồi sao? Chiếc xe jeep để đó rất lâu rồi, dường như đã dính chặt xuống đất rồi, lần trước bọn người Hồng Đạt cùng nhau đẩy còn không được thì làm sao một mình đứa nhỏ này lại làm được…”
“Không thể nào, điều này không khoa học. Nếu như Kim Bình Nhất đột phá ít nhất sức lực của cậu ta phải đạt từ 1.000 cân trở lên, tương đương giá trị năng lượng trong cơ thể phải là hơn 10.000 cân. Nhưng mà cậu ta lại vẫn giống như mọi người, chỉ chưa đầy 2.000 mà thôi… Đợi đã, lẽ nào là viên thuốc màu vàng mà cậu ta vừa ăn?”
Trong bất kỳ đội ngũ nào, khi số lượng người lớn thì sẽ xuất hiện người thông minh, những người tị nạn đương nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Khi mọi người đang thắc mắc tại sao sức mạnh của Kim Bình Nhất đột nhiên tăng lên thì một vài người thông minh đã bất giác tiến lại gần Thượng Ất, hoặc nói là họ đang tiếp cận sao giao đen. Họ nhận ra rằng cơ hội thay đổi vận mệnh đang ở ngay trước mắt nếu không nắm bắt được thì sẽ hối hận cả đời.
“Thượng Ất đại nhân… ngài có thể cho tôi một viên sao giao đen trong tay ngày không? Tôi hứa sẽ nghe theo lệnh của ngài đi về căn cứ Tổ Ưng!”
“Tôi cũng nghe theo lời của ngài. Cả gia đình chúng tôi sẽ chuyển đến căn cứ Tổ Ưng. Ngài có thể cho tôi một viên sao giao đen được không?”
“Còn tôi nữa, tôi cũng đi, tôi sẽ gọi bạn bè của tôi cùng đi! Cho tôi một viên sao giao đen!”
Quang cảnh náo nhiệt, ồn ào. Có người dẫn đầu, hầu như tất cả những người tị nạn đều xúm lại xin sao giao đen. Thượng Ất không từ chối, anh đưa tay lấy toàn bộ sao giao đen thông thường trừ sao giao đen vàng ở trong ba lô ra, đặt trước mặt mọi người, lớn tiếng nói: “Mọi người đều có phần, đừng chen nhau. Ngoài ra, mọi người có thể giúp tôi loan tin, trong vòng ba ngày chỉ cần có người đồng ý đi căn cứ Tổ Ưng, mỗi người đều sẽ được chia một viên sao giao đen, nếu trong đó có ngành nghề mà tôi cần thì báo tên, sao giao đen sẽ được chia gấp đôi!”
“Thật sao? Quá tốt rồi, tôi có một người em gái nhặt rác ở bãi số 6, em ấy từng là y tá của bệnh viện nhân dân số 1 của Đế Đô! Thượng Ất đại nhân, nếu cô ấy báo tên để đến căn cứ của ngài, thì có thể được chia mấy viên sao giao đen?”
Có người trong đám đông kích động hét lên, Thượng Ất quay đầu lại nói: “Chỉ cần thật sự có năng lực, mỗi một người nhân viên y tế có thể được ít nhất ba viên sao giao đen! Đúng rồi, em gái của anh từng là y tá khoa nào?”
“Cô ấy là y tá khoa sản ở khoa phụ sản và trẻ sơ sinh, là người chuyên đỡ đẻ!”
“Y tá sản khóa? Cô ấy có kinh nghiệm đỡ đẻ không?” Hai mắt Thượng Ất sáng lên, lập tức hỏi.
“Có, cô ấy là một hộ sinh có tiếng ở bệnh viện nhân dân số 1 của Đế Đô. Tỷ lệ sống sót của những đứa trẻ do cô ấy đỡ là 100%!”
Người đàn ông trong đám đông nói một cách đầy tự hào, như thể người làm y tá hộ sinh là chính mình vậy. Câu trả lời tiếp theo của Thượng Ất đã
không làm anh ta thất vọng.
“Được, tôi cần cả anh và em gái của anh, tôi sẽ tặng hai người mười viên sao giao đen, bây giờ đến đây lấy đi!”
“Oa, mười?! Có cần khoa trương thế không?”
Trước sự kinh ngạc của mọi người, những tiếng nói đố kỵ, ghen tỵ lần lượt kéo đến, ai nấy đều ngửa cổ xem là ai mà may mắn như thế, không ngờ tên này lấy sao giao đen trên tay Thượng Ất rồi bỏ chạy, chỉ còn tiếng nói vọng lại: “Thượng Ất đại nhân, ngài đợi ở đây. Bây giờ, tôi sẽ đi tìm em gái của tôi ngay bây giờ!”
“Tên may mắn đó chính là Đại Tráng, tôi còn định tìm cậu ta lấy hai viên sao giao đen, không ngờ cậu ta chạy còn nhanh hơn thỏ!”
Nhìn bóng dáng đang dần khuất xa, Kim Bình Nhất tiến tới khuyên: “Thượng Ất đại nhân, tốt nhất ngài đừng có nên đưa sao giao đen trước, tôi rất hiểu đám gia hỏa này, trong đó có rất nhiều người là lừa đảo, đừng để cuối cùng ngài không nhớ được rồi bị bọn họ lừa!”
“Lừa tôi? Ha ha, nếu có kẻ nào dám lừa gạt tôi, tôi nhất định sẽ khiến hắn hối hận cả đời!” Thượng Ất lạnh lùng nói, sau đó nói với Kim Bình Nhất: “Nghe này, tôi còn phải đi căn cứ Đế Đô thăm một người, việc tuyển người tị nạn giao cho cậu. Trong ba ngày nữa, tôi hi vọng có thể nhìn thấy tất cả những người tị nạn đang chờ tôi ở đây, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau đi về căn cứ Tổ Ưng!”
“Cái gì? Tôi phụ trách? Thượng Ất đại nhân, ngài quá xem trọng tôi rồi, tôi làm sao có sức kêu gọi được tất cả người ở đây, e là sẽ làm chậm trễ đại sự của ngài, ngài vẫn nên đổi người đi!”
Được Thượng Ất công nhận giao cho trách nhiệm tuyển người, Kim Bình Nhất rất lo lắng, bởi vì anh biết những người tị nạn này khó nói đến mức nào. Một số người trong số này còn đã từng giết những người tị nạn khác chỉ vì một miếng thịt thối, còn chưa kể đến những người đứng đầu trong các nhóm nhỏ của những người tị nạn này còn giết người không chớp mắt.
Đoán chừng con gà yếu ớt như Kim Bình Nhất gặp phải bọn họ sẽ bị ăn đến xương cũng không còn!
Nhưng mà điều mà Kim Bình Nhất không ngờ là thái độ của Thượng Ất rất kiên quyết, anh ra hiệu, một con thú cưỡi kỳ lạ chạy từ rừng rậm ở đằng xa tới, anh giao thú cưỡi cho Kim Bình Nhất và nói: “Đây là thú cưỡi nhân mã của tôi, trong ba ngày này cậu hãy cưỡi nó đi chiêu mộ những người tị nạn, nếu như có người ngăn cản, không cần cân nhắc hậu quả, cứ để thú cưỡi nhân mã ra tay là được!”
“Hí!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo