Chương 457. Anh có sức chịu đánh nhiều hơn

 

Khi thú cưỡi nhân mã Quan Tiểu Dĩnh cao gần ba mét lộ ra hình dáng thật của mình, tất cả mọi người trong đám đông đều cùng thốt lên những âm thanh cảm thán. Sau đó, mọi người mới nhận ra rằng Thượng Ất bí ẩn hơn những gì họ nghĩ gấp mười lần.

 

Loại sinh vật huyền bí nửa người nửa ngựa này toát ra khí chất cực kỳ cứng rắn, ai có ngốc đến đâu cũng có thể cảm nhận được, đối với người bình thường nó tượng trưng cho cái chết và sự sợ hãi. Nhưng bây giờ, sinh vật nửa người nửa thú đáng sợ này lại ngoan ngoãn nghe theo mệnh mệnh của Thượng Ất, nhu mì như một chú mèo con, điều này cho thấy sức mạnh của Thượng Ất là điều không thể lường được!

 

“Anh nói muốn vào căn cứ Đế Đô? Xin lỗi, anh có Nhập Thủ Lệnh không?” Khi mọi người đang cảm thán, Hà Lục nghiến răng, run rẩy bước tới.

 

Anh ta có một con vua sói có thể phun ra quả cầu lửa, một con thú nửa người nửa ngựa làm thú cưỡi, còn có những viên thuốc có thể tăng cường sức mạnh theo ý muốn của con người… công bằng mà nói, Hà Lục cảm

 

 

thấy thật sự ngu ngốc khi hỏi Thượng Ất câu này, đối phương rõ ràng có thực lực có thể tùy ý giết chết anh, có phải là anh điên rồi không?

 

Không, anh không điên, đây là tự tôn của một người lính của căn cứ Đế Đô, ý thức trách nhiệm bảo vệ quê hương khiến bản thân anh làm điều đó!

 

Hơn nữa… Hà Lục liếc nhìn Kim Bình Nhất, người đang được đám đông bao vây, một cảm giác không cam dâng lên trong lòng. Không biết vì sao, đột nhiên Hà Lục có chút cảm giác ghen tị với đối phương, tuy không biết rằng chính xác là vì cái gì nhưng trong lòng anh cảm thấy rất phức tạp và thất vọng.

 

“Nhập Thủ lệnh? Không có!” Nhìn Hà Lục đang nghiến răng nghiến lợi, Thượng Ất nhẹ giọng nói, trên mặt chợt hiện lên một nụ cười. Thượng Ất y đến căn cứ Đế Đô mà còn cần Nhập Thủ lệnh, đây đúng là một trò cười.

 

“Không có Nhập Thủ Lệnh, anh không được vào căn cứ!” Hà Lục lắc đầu, sắc mặt khó coi nhìn Thượng Ất rồi nói: “Anh cũng nhìn thấy rồi đó, nội thành của căn cứ Đế Độ được bao quanh bởi những tấm thép cao, ở dưới có vô số pháo đài chiến đấu bảo vệ nó. Cho dù anh có giết chết mấy tên lính canh chúng tôi thì anh cũng không thể vượt qua được bức tường cao 100m này. Hơn nữa, một khi hệ thống báo động được kích hoạt, thậm chí đến cây cầu này anh cũng không vượt qua được thì đã bị những khẩu súng bắn tỉa năng lượng bắn chết rồi, nếu anh cứ đi qua như thế thì chẳng khác nào tìm chết!”

 

“Vậy sao?”

 

Thượng Ất nhàn nhạt liếc nhìn câu cầu gỗ dài, theo lời Hà Lục nói, một số chỗ trên cầu có đèn đỏ, hiển nhiên là đã thiết lập rất nhiều hệ thống cảnh báo. Ngoài ra, cây cầu không rộng cho lắm, dưới chân cầu còn có vực thẳm, nếu người bình thường đi qua đây trong vòng chưa đầy năm phút chắc chắn sẽ lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, ngoại trừ đầu hàng thì sẽ không còn con đường nào khác.

 

Nhưng mà… Thượng Ất cần phải dùng chân để đi qua đó sao, đối với chuyện này mà nói thì chính là sự sỉ nhục đối với đối cánh ác quỷ của anh!

 

 

Không để ý lời nói của Hà Lục, Thượng Ất ngửa đầu hét lên bầu trời, “Này, Cao Tổ, anh đừng có xem náo nhiệt nữa, mau hiện thân để bay với tôi qua đó đi!”

 

Mẹ nó! Đây là cái gì? Có ai giải thích được không?

 

Khi cơ thể Cao Tổ ở trạng thái tàng hình lộ ra, tất cả mọi người đều ồ lên kinh ngạc rồi nhìn Cao Tổ, người cao hơn 2m lướt qua phía bên cạnh họ.

 

“Chào mọi người, tôi tên là Cao Tổ, là một sinh vật có trí tuệ mới, con sói đó là thú cưng của tôi… sói xám nhỏ hú lên một tiếng chào hỏi mọi người đi!

 

Cao Tổ nhiệt tình giới thiệu bản thân, hoàn toàn không để ý đến vua sói ở trước mắt đang đau đớn, trong lòng có vô số than thở… Lão tử không phải sói xám nhỏ có được không hả, lão tử là vua sói, là vua sói cao quý và mạnh mẽ!

 

“Hú!”

 

Cuối cùng, vua sói cũng hét lên hai tiếng đầy bất đắc dĩ rồi đau lòng chạy vào trong rừng, thầm thề rằng cả đời mình sẽ không bao giờ đến căn cứ Đế Đô nữa!

 

“Lát nữa, anh bay lên trước, tôi theo sau!” Thượng Ất liếc nhìn Cao Tổ, dị năng được hoàn toàn kích hoạt, đôi cánh ác quỷ lẳng lặng sải rộng, vỗ nhẹ nhàng trên không trung như một đám mây che trời.

 

“Tại sao lại là tôi bay trước?” Nhìn thấy Thượng Ất sải cánh, Cao Tổ cũng dang rộng hai cái cánh màu trắng của mình rồi vỗ vỗ. Dưới ánh mắt trời, cơ bắp thon gọn khiến nó trở nên mạnh mẽ như một chiến thần trong thần thoại phương Tây.

 

“Bởi vì anh có khả năng chịu đánh hơn…” Mặc kệ mấy người lính canh Hà Lục đang ở đây, Thượng Ất cùng với đôi cánh của mình từ từ bay lên không trung, không để ý đến bộ dáng Cao Tổ đang há miệng không nói nên lời.

 

 

Được thôi, lý do này cực kỳ mạnh, mạnh tới mức Cao Tổ không nói gì được. Luận sức mạnh thể chất, mình quả thực vượt trội hơn rất nhiều so với loài người, ngay từ vài tuần trước mình đã không còn sợ hãi trước sự đe dọa của bất kỳ loại vũ khí nào, đạn bình thường chỉ có thể để lại trên cơ thể vài vết nhỏ, thậm chí máu còn không chảy một giọt. Bây giờ, để giải quyết vấn đề đời sau, chặn vài mũi cho anh ta cũng không thành vấn đề.

 

Cao Tổ mang theo vẻ kiêu ngạo tung cánh bay thẳng lên bầu trời dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thân ảnh bạch ngọc hóa thành sao băng bay thẳng về phía nội thành của căn cứ Đế Đô!

 

“Cảnh báo! Cảnh báo! Một đối tượng không xác định đang đến gần! Một đối tượng không xác định đang đến gần!”

 

Trong một màn hình trình chiếu hình ảnh 3D khổng lồ ở giữa căn phòng trung tâm chỉ huy phòng không ở nội thành căn cứ Đế Đô, hình ảnh của Cao Tổ đã được thu nhỏ hàng chục lần và trở thành một phiên bản Cao Tổ mini, đi theo sóng radar liên tục được phát ra nhanh chóng tiếp cận được vị trí đóng quân cuối cùng trên không của căn cứ Đế Đô. Mà radar liên tục phát ra âm thanh cảnh báo khiến binh lính phụ trách cảnh giác của Đế Đô nhìn chằm chằm vào radar giám sát sinh học, họ không ngừng dùng tay vận hành nhiều loại máy móc phức tạp, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

 

 

0.10598 sec| 2425.258 kb