Chương 455. Cao thủ bị đau bụng

 

Vì vậy, mặc dù những người tị nạn này cực kỳ cặn bã nhưng họ giống như con cá dọn bể trong bể cá, thiếu mất bọn họ thì đúng là không được. Vì lý

 

 

do này mà các cấp trên của Hà Lục đã nhiều lần nghiêm túc cảnh báo là không được thực sự xua đuổi những người tị nạn này.

 

Nhưng bây giờ, một người đàn ông kỳ lạ cùng với một con sói khổng lồ đột nhiên xuất hiện ở đây, anh ta còn tuyên bố với tất cả mọi người rằng anh ta sẽ đưa tất cả những người tị nạn ở đây đi. Chắc không phải người đàn ông này đến căn cứ Đế Đô để bới lông tìm vết đó chứ? Nếu như thật sự là như thế thì bằng bất cứ giá nào Hà Lục cũng sẽ không để cho những người tị nạn này đi cùng anh ta, cho dù trông người đàn ông này rất mạnh.

 

“Sao hả, cậu có ý kiến? Vừa rồi không phải nói là muốn bọn họ cút ra khỏi bãi rác sao? Sao bây giờ lại đổi ý?” Thượng Ất lạnh lùng liếc nhìn Hà Lục một cái, sắc mặt Hà Lục cực kỳ khó coi, lời nói của Thượng Ất giống như một cái dùi đâm vào anh khiến anh rất khó chịu, nhưng anh không có cách nào phản bác, đành phải lấy căn cứ Đế Đô ra làm lá chắn.

 

“Đúng là tôi nói như vậy, nhưng anh lai lịch bất minh, phía sau lại còn có thú thoái hóa khủng bố, ai biết được là anh định đưa bọn họ đi đâu? Còn nữa cho dù thực sự tồn tại căn cứ Tổ Ưng như anh nói thì vẫn còn có vô số thú dữ ẩn nấp trong rừng rậm rộng lớn, rời khỏi sự bảo hộ của Đế Đô, anh làm thế nào để bảo đảm bọn họ có thể sống sót mà vượt qua nơi đó? Ngoài ra, mặc dù tôi rất ghét những người tị nạn này nhưng mà ở phương diện xử lý rác thì bọn họ vẫn còn có ích, vì thế tôi chỉ là đang thương hại họ mà thôi!”

 

“Chúng tôi không cần anh thương hại, là sống hay là chết do tự tôi quyết định. Thượng Ất đại ca, anh thật sự có thể đưa chúng tôi đến sinh sống ở nơi mới sao? Căn cứ Tổ Ưng mà anh nói đến có thể khiến tôi mạnh mẽ hơn không, mạnh đến mức… có thể đưa em gái của anh ta là Hà Dao đi không?”

 

Khi Kim Bình Nhất nói, anh chỉ về phía Hà Lục với vẻ mặt kiên quyết.

 

Tao nhổ vào, tao cảnh cáo mày đừng có đánh chủ ý lên người em gái tao nữa, thứ rác rưởi như mày mà cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn, nằm mơ đi! Đi chết đi!” Vừa nhắc đến em gái, Hà Lục giống như phát điên giơ khẩu súng ở trong tay lên, khiến đám người tị nạn chạy tán loạn.

 

 

“Người thực sự hèn nhát chính là cậu…” Giống như không hề để ý đến khẩu súng mạnh mẽ trong tay Hà Lục, Thượng Ất lạnh lùng đi đến, nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu đã nhận định cậu ta là con cá muối không thể lật thân được vậy thì tại sao lại không dám cho cậu ta một cơ hội? Theo tôi thấy, cậu còn không bằng cậu ấy, trong lòng cậu ấy còn có ước mơ, còn cậu thì chỉ có sợ hãi!

 

Không sai, ở trong rừng có vô số thú dữ, chúng có thể xé xác cậu một cái dễ dàng. Nhưng đã bao giờ cậu tự hỏi tổ tiên của chúng ta đã phải đối mặt với bao nhiêu con thú dữ khi đi khai phá mảnh đất đầu tiên cho loài người? Làm thế nào họ có thể sống sót khi không có bất kỳ thứ vũ khí nào?

 

Không sai, theo tôi đi vào rừng rậm quả thực là nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm lại có cơ hội. Mọi người hãy nhìn thứ này, đây gọi là sao giao đen, nó có tác dụng bồi bổ cơ thể rất thần kỳ. Đặc biệt là những con người có năng lực thấp kém sau khi dùng nó thì sẽ có tỷ lệ tiến hóa dị năng trong cơ thể rất cao, cũng có thể phát triển sức mạnh của cơ thể, khắc chế cảm xúc tiêu cực trong chiến đấu.”

 

Thượng Ất vừa nói vừa ra hiệu cho Kim Bình Nhất đi đến, anh lấy ra một viên sao giao đen màu vàng tìm thấy trên cây đa thoái hóa đưa cho anh ta, nói: “Không phải là cậu khát vọng sức mạnh sao, ăn nó cậu sẽ có cơ hội đột phá rất lớn, biến thành cường giả chân chính!”

 

“Thứ này, thật sự có thể giúp tôi trở nên mạnh mẽ hơn sao? Tôi…”

 

Nhìn sao giao đen màu vàng trước mặt, Kim Bình Nhất do dự. Dù sao thì anh và Thượng Ất mới chỉ nói chuyện với nhau được vài phút, anh không biết Thượng Ất là người như thế nào, đến từ đâu. Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt khinh thường của Hà Lục và khuôn mặt của Hà Dao lúc nào cũng xuất hiện trong giấc mơ của mình, Kim Bình Nhất bất ngờ cầm lấy viên sao giao đen rồi nhét vào trong miệng của mình, trong lòng nghĩ chết thì chết.

 

“Hả? Chuyện gì thế này, tại sao thân thể của mình lại đột nhiên trở nên ấm áp vậy… không đúng, là không nóng không lạnh… mát mẻ… ồ, cũng không đúng, hình như là cảm giác thông thấu sảng khoái. Không hay rồi, bụng mình đau quá, sắp đi ra đây mất rồi!”

 

 

 

Mọi người yên lặng nhìn về phía bãi rác, nơi phát ra âm thanh “ọc ọc” rất ghê tởm, nhưng mà mùi vị lại khiến cả người cảm thấy rất sảng khoái, đồng thời trong lòng cũng thầm lo lắng không biết viên thuốc màu vàng mà Thượng Ất lấy ra là gì, chắc không phải là ăn vào hỏng bụng rồi đó chứ, khéo Kim Bình Nhất đang sống bình thường lại thành ra chết rồi.

 

“Xin lỗi, khiến mọi người cảm thấy ghê tởm…” Mọi người đều lo lắng, Kim Bình Nhất kéo quần của mình lên rồi chạy lại, bước chân thoải mái lạ thường.

 

“Bình Nhất, con cảm thấy thế nào, không sao chứ.”

 

Trong đám đông, cha mẹ của Kim Bình Nhất là người đầu tiên xuất hiện, mang vẻ mặt lo lắng nhìn anh. Trước khi mạt thế, kiểu bài tiết kéo dài trong mười mấy phút như thế này có thể gây chết người. Có điều, khi nhìn thấy làn da mỡ màng của Kim Bình Nhất hồng hào lên trông thấy, những lo lắng của họ dần chuyển thành tò mò và khó hiểu.

 

Lẽ nào Kim Bình Nhất vừa ăn thuốc tiên sao? Tại sao anh ta lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy?

 

“Ba, mẹ con không sao, bây giờ toàn thân con tràn đầy sức lực, cơ thể chưa bao giờ thoải mái đến vậy!” Kim Bình Nhất phấn khích giơ hai tay lên, nhìn bắp thịt đang phồng lên, trên mặt mang một bộ dáng mà trước nay chưa từng có.

 

“Thật hay giả vậy, tiểu Nhất, con thực sự không sao chứ?”

 

 

0.14981 sec| 2420.141 kb