Chương 449. Loài người ích kỷ
“Ha ha, tên tự cho mình là đúng, anh ta thật sự tưởng rằng tiến sĩ L dễ đối phó như vậy sao? Ngay cả cây hương xuân to lớn cũng có thể cảm nhận được sự đe dọa từ tiến sĩ L thì anh ta lại ngu ngốc cho rằng anh ta có thể xem lời đe dọa đó không là gì… Bỏ đi, nếu anh ta đã muốn chết như vậy thì mình thành toàn cho anh ta, mình đoán là tiến sĩ L nhất định sẽ cảm thấy rất hứng thú với các tế bào gen của tên này…”
Khi những suy nghĩ trong đầu lắng xuống, Thượng Ất không còn từ chối cho Cao Tổ đi theo nữa. Lúc này, Cao Tổ vui vẻ ra hiệu với bãi cỏ ở bên cạnh, một thân hình to lớn giống như con hổ nhảy ra đến bên cạnh người Cao Tổ, nhìn Thượng Ất cười, như là đang giễu cợt Thượng Ất không bằng Cao Tổ.
“Vua sói thoái hóa? Mi vẫn chưa chết?”
Thượng Ất kinh ngạc nhìn bóng dáng quen thuộc trước mắt, con sói xanh toàn thân toát ra khí tức băng giá này không phải là vua sói thì còn có thể là ai?
“Vua sói rất may mắn, trước khi bị cây hương xuân bắt được, bởi vì không kìm được mà giết một đàn khỉ trắng đuôi vàng, cũng chỉ là những con khỉ đã đưa anh đến đây, trên người nồng nặc mùi máu, nên nhân lúc hỗn loạn nó đã chạy về bên cạnh tôi, xem như là nhặt lại được cái mạng nhỏ.”
Cao Tổ giải thích chuyện vua sói, trong lời nói của anh ta mang sự căm phẫn rất lớn với cây hương xuân. Có vẻ như lần cây hương xuân tàn phá rừng rậm trước đã khiến gia hỏa này thật sự sợ hãi.
“Hừ, không đi làm vua sói mà lại đi làm cẩu nô tài. Lúc trước theo tôi chắc là vì để theo dõi tôi đúng không, bây giờ lại ẩn ở trong bụi cỏ, đây là muốn đánh lén tôi sao?”
Thượng Ất lạnh lùng nói, đột nhiên sử dụng năng lực bước chân tốc độ, vua sói chỉ thấy có bóng người lắc lư trước mặt, sau đó thịt mỡ sau gáy bị túm lấy, thân thể mấy trăm kg lập tức đập bộp vào cây đa đột biến!
Hỏng rồi!
Mắt Cao Tổ ướt đẫm, chân lao ra nhanh như chớp, đồng thời dùng tay túm lấy hai chân sau của vua sói, trong chớp mắt cứu được vua sói.
“Gào!”
Sinh tử chỉ trong nháy mắt, vào lúc này, vua sói mới nhận ra mình vừa trải qua ranh giới sinh tử, nên không khỏi thét lên một tiếng kinh hãi, ánh mắt sâu thẳm hiện nhìn Thượng Ất với vẻ sợ hãi.
Quá nhanh, tốc độ của Thượng Ất quá nhanh, tốc độ di chuyển nhanh đến mức nó không kịp phản ứng, nếu không có Cao Tổ kịp thời ra tay thì e rằng nó đã trở thành đống thịt nát rồi.
“Hừ, xem như mạng mi lớn!” Nhìn thấy vua sói được Cao Tổ cứu, Thượng Ất lạnh lùng thu hồi bước chân, sau đó nói với Cao Tổ: “Đừng dùng dã thú để thử thách sức chịu đựng của tôi, anh cũng biết đấy, mặc dù có thể tôi không đánh bại anh nhưng giết con chó giữ nhà của anh thì thừa đủ. Còn có, nếu như anh muốn sớm gặp được tiến sĩ L thì phải làm theo lời tôi nói, đã hiểu chưa?”
“OK, như anh mong muốn!” Cao Tổ mở bàn tay ra như một con người, biểu thị không quan trọng. Biểu hiện vừa rồi của Thượng Ất đối với anh ta mà nói giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, bởi vì không thể từ chối hắn nên mới nổi giận với vua sói. Đối với tốc độ cực nhanh của Thượng Ất, Cao Tổ cảm thấy có chút phiền phức nhưng cũng không để tâm, dù sao thì năng lượng sinh học của anh ta ít nhất cũng gấp mấy lần so với Thượng Ất.
Sau khi thu dọn đồ đạc thì mọi người lên đường, vì có thêm Cao Tổ và vua sói nên tốc độ đi lần này tăng nhanh hơn rất nhiều. Có điều, Thượng Ất không ngờ rằng hai mẹ con khỉ đuôi vàng lại ở rất xa phía sau, dường như có ý muốn đi theo Thượng Ất.
Thượng Ất suy nghĩ một chút rồi ra hiệu cho cả đội dừng lại để mẹ con khỉ đuôi vàng theo kịp. Hình như con khỉ cái thấy Thượng Ất không thích mình, nên sau khi đi theo một đoạn dài, nó xoay người biến mất trong rừng cây đa thoái hóa.
“Tại sao anh lại muốn nuôi con khỉ nhỏ? Có phải vì nó dễ thương không? Loài người các anh cũng khá thú vị, cùng một thứ nhưng luôn thích nhìn nó với vẻ yếu ớt và vô hại, như thế khiến các người luôn cảm thấy mình rất cường đại.” Có lẽ bị thu hút bởi hành động Thượng Ất, Cao Tổ nói với vẻ thích thú, như thể là mình có thể nhìn thấu anh, nhưng không ngờ Thượng Ất lại liếc nhìn và thờ ơ nói: “Tôi không có vô vị như thế, những con khỉ này từng tấn công con người, có thể còn từng ăn xác người, vì vậy tôi không giết khỉ mẹ đã là nhân từ với nó rồi. Con khỉ đuôi vàng nhỏ này vẫn còn đang uống sữa, lại giúp tôi tìm những thứ quan trọng, vì vậy nên nó muốn đi theo tôi thì cứ để nó đi theo đi.”
“Vậy sao?” Dường như Cao Tổ không ngờ rằng Thượng Ất thực sự thu nhận con khỉ đuôi vàng vì lý do này nên không thể không trầm ngâm trong chốc lát. Nhưng một lúc sau, anh ta ngẩng đầu lên, nghiêm túc hỏi, “Tôi cũng đã giết một số người, ừm, chính là một số người mà anh không biết, anh có vì bọn họ mà trả thù không?”
“Đương nhiên không rồi!” Thượng Ất quay đầu dùng ánh mắt nhìn tên ngốc nhìn Cao Tổ, nói, “Anh nguy hiểm như thế, tại sao tôi phải vì một số người mà tôi không biết mà đi gây rắc rối cho mình.”
“Anh…” Cao Tổ không ngờ Thượng Ất lại trả lời đơn giản như vậy, miệng há hốc nhất thời không khép lại được, dường như không biết phải nói gì.
Trong suy nghĩ của Cao Tổ, lợi ích của dân tộc là trên hết. Nếu kẻ thù làm tổn thương người của Cao Tổ, Cao Tổ sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ cả tộc mà không có gì do dự. Nhưng câu trả lời của Thượng Ất đã làm anh rối tung lên, anh không hiểu tại sao Thượng Ất lại thờ ơ với loài người như vậy.
Thượng Ất nhìn thấy sự nghi ngờ của Cao Tổ, nhẹ nhàng giải thích, “Có lẽ anh nghĩ tôi ích kỷ, nhưng đây là bản chất của con người, đây là lý do tại sao tôi có thể sống. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt của những ngày tận thế,
con người trước hết phải cân nhắc đến lợi ích của mình, chỉ có làm như vậy họ mới có thể bảo đảm họ và gia đình của họ có thể tiếp tục sống. Đương nhiên, tôi không phủ nhận rằng có những anh hùng sẵn sàng hy sinh vì người khác, nhưng đáng tiếc tôi không phải loại người như vậy, nếu sự ích kỷ có thể khiến cho những người tôi yêu thương có thể sống hạnh phúc thì tôi không ngại ích kỷ cả đời này. Còn những người khác… tự cầu phúc đi thì hơn.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo