Chương 450. Loài người ích kỷ (2)
Phải thừa nhận rằng những lời của Thượng Ất có tác động rất lớn đến Cao Tổ. Cao Tổ luôn tin rằng Thượng Ất là một trong số ít những người lãnh đạo kiệt xuất của loài người, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng Thượng Ất lại thừa nhận mình là một người ích kỷ.
Ích kỷ… hèn nhát… tham lam… nhu nhược.
Cao Tổ nhớ rằng anh đã từng đọc được những từ này trong một cuốn sách, tác giả của cuốn sách đó nói những từ xấu xí này là tội lỗi của loài người. Vào thời điểm đó, Cao Tổ nghĩ rằng khi tộc của anh phát triển mạnh, anh sẽ không bao giờ cho phép những thứ xấu xa đó xuất hiện ở trong tộc của mình.
Nhưng bây giờ những lời của Thượng Ất khiến anh rất khó hiểu, ban đầu anh nghĩ sự dũng cảm, khôn ngoan, may mắn… là những thứ khiến Thượng Ất trở thành người giỏi nhất, nhưng bây giờ anh phát hiện ra rằng mọi thứ khác xa so với những gì anh tưởng tượng.
Giống như là bị đả kích, Cao Tổ không cam lòng nói, “Nhưng mà dù sao thì các anh cũng cùng là con người, chủng tộc gặp nguy hiểm, lẽ nào anh không nên đứng lên sao?”
“Đứng lên thì sao? Dù có đứng lên thì cũng phải phụ thuộc vào người đó có xứng hay không. Bây giờ thời buổi mạt thế khó khăn, trật tự xã hội của loài người sụp đổ, có nhiều người còn không bằng thú dữ, đốt phá, giết chóc,
cướp bóc, làm điều ác, vậy thì tại sao tôi phải mạo hiểm giúp đỡ họ?” Thượng Ất lạnh lùng nhìn Cao Tổ, rồi ngẩng đầu nhìn lên trời, giọng điệu lạnh lùng tiếp tục nói: “Hơn nữa tình hình này ngày càng gia tăng, trong ba năm nữa, tình trạng người ăn người sẽ xuất hiện… Anh không cần phải dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tôi, điểm này tôi rất chắc chắn. Khi đó, chủng tộc loài người có trí tuệ sẽ sử dụng hết trí tuệ của mình để đi đối phó với tộc của mình, một số lượng lớn loài người yếu ớt sẽ chết dưới tay của chính đồng tộc mình. Cao Tổ, nếu như anh muốn biết cái gọi là chủng tộc có trí tuệ trong thời mạt thế phát triển đến trình độ nào, thì tôi có thể nói với anh rằng, tự tàn sát lẫn nhau chính là lựa chọn cuối cùng mà họ đưa ra!”
“Tôi không tin, hẳn là anh đang cố ý nói với tôi những lời này, đúng không?” Cao Tổ hét lên không tin, nhưng Thượng Ất mỉm cười nói tiếp: “Loài người không cao cả như anh nghĩ đâu, nếu như anh hiểu lịch sử của loài người thì anh sẽ phát hiện loài người là chủng tộc duy nhất trên Trái Đất có thể tự giết nhau trên quy mô lớn. Từ một ý nghĩa nào đó mà nói, con người là khối u của Trái Đất và có thể thảm họa mạt thế này là một cuộc phẫu thuật để cắt bỏ khối u! Còn về phần cái anh gọi là Cao Tổ… cho dù thực sự có thể phát triển và sinh sôi nảy nở, tôi nghĩ vận mệnh cuối cùng cũng sẽ tương tự như chúng tôi thôi!”
Lúc này, Thượng Ất cảm thấy mình và Cao Tổ không cần thiết phải thảo luận vấn đề này nữa.
Là đại diện của chủng tộc có trí tuệ mới, Cao Tổ như một đứa trẻ mới chào đời tràn đầy hy vọng về mọi thứ. Nhưng Thượng Ất đã trải qua đau khổ của mạt thế, anh hiểu con người sẽ điên cuồng như thế nào khi mạt thế bắt đầu.
Có lẽ Cao Tổ nói đúng, Thượng Ất là một người ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân và gia đình, nhưng Thượng Ất không thể để tâm đến những thứ khác nữa, vì Thượng Nhạc Nhạc, và đứa con gái chưa chào đời của anh – Thượng Tú Tú, Thượng Ất tình nguyện trở thành một con quỷ vô lương tâm, đây chính là hiện thực tàn khốc của mạt thế.
Thượng Ất dẫn đầu cưỡi con ngựa phi nước đại, Cao Tổ cưỡi một con sói âm thầm theo sau.
Cứ như thế, sau khi đi một ngày một đêm, cuối cùng Thượng Ất cũng đã đến căn cứ lớn nhất của những người còn sống sót của Đế Đô một lần nữa – căn cứ Đế Đô, được dựng bên cạnh một vách đá dựng đứng, yên tĩnh nhìn ra xa.
Chấn động! Từ xa đã thấy chấn động!
Ở kiếp trước, Thượng Ất đã từng đi qua cổng căn cứ Đế Đô với tư cách là một người tị nạn và là một người thoái hóa toàn diện, cuối cùng chỉ có thể liếc nhìn nội thất xa hoa trong chốc lát trước khi bị đội tuần tra của căn cứ Đế Đô xua đuổi, chỉ có thể trà trộn vào trong đám rác cách căn cứ mười dặm, kiếm sống bằng cách bới đống rác mà những người giàu có trong căn cứ vứt ra ngoài.
Thượng Ất còn nhớ cảnh vui vẻ khi đưa Trần Phóng và Thượng Nhạc Nhạc nhặt được một chiếc chân gà tây đã bị thoái hóa hoàn toàn, khi đó, một chiếc chân gà tây sắp bị thối rữa lại chính là nguồn hạnh phúc của cả gia đình, khiến gia đình ba người Thượng Ất sống vui vẻ cả một tuần.
Mà bây giờ, cảnh tượng tương tự lại xuất hiện trước mặt Thượng Ất. Lấy nội thành căn cứ Đế Đô làm trung tâm, nhìn ra ngoài xa có một khoảng trống khổng lồ rộng gần năm chục mét, các xe rác lớn liên tục vận chuyển rác qua hàng chục cây cầu gỗ được xây dựng thủ công.
Ở cuối cầu, có vô số người dân áo quần xộc xệch đứng gác cầu, háo hức nhìn xe rác đến gần, một xe rác đổ ở phía trước gây ra cảnh tranh giành ồn ào rất hỗn loạn.
Những người lính canh giữ với những khẩu súng kỳ dị và toàn bộ cơ thể được che dưới một bộ giáp dày đứng ở bên cạnh những người dân này, họ nhìn những người tị nạn một cách thờ ơ, như thể là đang nhìn một đàn chó hoang tranh giành thức ăn.
“Khung cảnh và hương vị thật là quen thuộc…”
Cách đó vài chục mét, Thượng Ất hít một hơi thật sâu, dưới mặt nạ vua chuột, một cỗ khí thế cường hãn gia tăng xông vào khoang mũi anh, kích thích Thượng Ất bất giác hắt hơi một cái.
Đây là mùi của chết chóc và dục vọng, ở kiếp trước, Thượng Ất đã rất nhiều lần làm việc chăm chỉ để tồn tại ở một nơi như vậy, cho đến khi bị một tiểu đội bảo vệ sinh vật hoang dã lừa làm “mồi thịt” và chết một cách thê thảm dưới móng vuốt của một con thú thoái hóa.
Bây giờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng Thượng Ất vậy mà lại sinh ra ảo giác bừng tỉnh, anh cảm thấy tất cả những điều này giống như một giấc mơ.
Nhưng đột nhiên tiếng súng vang lên làm gián đoạn nhịp sống của những người tị nạn đang đổ xô đi tìm kiếm thức ăn, cũng đánh thức Thượng Ất đang chìm trong ký ức của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo