Chương 447. Chuyện tốt của rễ cây hương xuân lớn

 

 

Nhìn những vết lõm sâu trên phi thuyền màu bạc do rễ cây đâm vào, tấm kính gần buồng lái vỡ tan, não của Thượng Ất không ngừng hiện lên những cảnh tượng lúc đó… Một phi thuyền có kích thước bằng một chiếc xe tải bình thường lao xuống từ một nơi cao, một vũ khí đáng sợ được phóng ra từ đầu của nó bắn xuống mặt đất tạo thành những cái lỗ khổng lồ. Đáng tiếc đòn tấn công của nó không giết được cây hương xuân to lớn như một tòa nhà cao tầng, ngược lại, bộ rễ trắng muốt của cây hương xuân dài hàng trăm mét đâm vào phi thuyền, lớp vỏ cực kỳ cứng của phi thuyền vỡ tan, nặng nề rơi xuống dưới chân đá nham thạch…

 

Dường như bí ẩn đột nhiên được giải đáp, nhưng sau đó trong tâm trí Thượng Ất xuất hiện càng nhiều bí ẩn hơn. Thượng Ất nhìn chằm chằm vào mảnh vỡ của phi thuyền màu bạc, trầm tư hồi lâu, anh không biết tại sao mình luôn có cảm giác là đã từng nhìn thấy phi thuyền này ở đâu nhưng nhất thời không nhớ ra được.

 

Trước tiên vào bên trong xem đã xảy ra những gì!”

 

Thượng Ất nhanh chóng leo lên đống đổ nát của phi thuyền, tay chân luân phiên nhau, chẳng mấy chốc đã đến buồng lái bị vỡ kính, anh duỗi đầu nhìn vào bên trong… Khiến người ta rất thất vọng, trong buồng lái không có người đến từ trên trời mà Thượng Ất muốn tìm, ngược lại lại có một số lượng lớn rễ cây màu trắng mọc dày đặc xung quanh, trông giống như một đống tổ mối.

 

Rõ ràng cây hương xuân hung dữ đã không buông tha cho những con người ở trên con phi thuyền màu bạc này. Cho dù họ có mạnh đến đâu thì khả năng sống sót cũng gần như bằng không với đợt tấn công dày đặc như vậy.

 

“Có vẻ như người này khá xui xẻo vì anh ta đã chạm trán với cây hương xuân khổng lồ… Có điều, vẫn may phi thuyền vẫn còn, có lẽ ở đây còn chút manh mối nào đó còn sót lại.”

 

 

Thời gian thấm thoắt trôi, nháy mắt, một canh giờ đã qua, Thượng Ất ít nhiều cũng đã tìm được thứ gì đó hữu ích.

 

 

Ví dụ, thứ nổi trên quả cầu rõ ràng có công nghệ, một số ký tự hình con nòng nọc kỳ lạ nhấp nháy, chúng nhấp nháy rất đều đặn với tốc độ là mười lăm giây một lần.

 

Thượng Ất không hiểu được những ký hiệu kỳ lạ này, nhưng anh đoán rằng đó là một thiết bị phát tín hiệu, rất có thể nó đang phát đi tín hiệu là phi thuyền đã bị rơi. Có điều, rất rõ ràng người thao tác đã thất vọng rồi, sương mù đỏ dày đặc, những tín hiệu này không thể xuyên qua được lớp sương mù giàu năng lượng này, chúng chỉ có thể tiếp tục nháy và lặp lại thông tin một cách vô ích.

 

Ngoài ra, Thượng Ất cũng tìm thấy một chiếc vòng cổ bằng bạc đơn giản trên bàn điều khiển trong buồng lái. Chỉ là mặt trên của sợi dây chuyền dính những vết máu đã khô, khiến sợi dây chuyền trông có chút kinh khủng. Nhưng khi Thượng Ất đưa tay chạm vào sợi dây chuyền bạc, không ngờ sợi dây chuyền lại không có gió mà lướt nhẹ quanh lòng bàn tay của Thượng Ất, giống như một con rắn đang cố gắng ngửi mùi hương của Thượng Ất.

 

Cuối cùng sợi dây chuyền cũng không có hành động gì khác thường, xem ra Thượng Ất không phải là chủ nhân của nó, loanh quanh một hồi, sợi dây chuyền bạc từ từ rơi xuống bàn điều khiển, nằm bất động giống như là Thượng Ất làm nó mất hứng.

 

“Bàn điều khiển phi thuyền chỉ có một quả bóng trôi nổi và một chiếc vòng cổ bằng bạc… Xem ra thứ này đến từ ngoài vũ trụ là không thể nghi ngờ gì nữa rồi, công nghệ hiện có trên Trái Đất không thể đạt đến cấp độ này.”

 

Thượng Ất trèo từ trên xuống, vẻ mặt ngưng trọng và đầy tiếc nuối. Sự xuất hiện của nền văn minh ngoài hành tinh từ lâu đã mang đến một tia hy vọng cho Thượng Ất, trong một thời gian dài, dường như rất nhiều bí ẩn đồng loạt có kết quả. Có điều thật đáng tiếc, manh mối lại đột nhiên đứt ở đây, thậm chí cái cây hương xuân khổng lồ chết tiệt kia còn không để lại bất cứ thứ gì hữu ích cho anh, nó khiến cho những thứ đã có manh mối lại trở nên khó hiểu hơn.

 

Bất đắc dĩ, Thượng Ất leo từ trên phi thuyền xuống, nhưng trước khi rời đi, với trí nhớ phi thường của mình, Thượng Ất đã cưỡng ép ghi nhớ một đống

 

 

chữ giống như con nòng nọc hiển thị ở trên quả cầu trôi lơ lửng vào trong đầu, rồi cầm lấy sợi dây chuyền bạc rời đi.

 

“Có lẽ, chỉ có tiến sĩ L mới có thẻ giải mã được ý nghĩa của những từ này! Có điều, không được tiết lộ phi thuyền cho tên đó, điều đó tương đương với việc tặng sao giao đen cho căn cứ Đế Đô, thứ có thể mang lại rất nhiều của cải trong tương lai. Có điều, có thể tiết lộ cây hương xuân khổng lồ với tiến sĩ L, dù sao thì thứ này cũng đã để mắt tới các căn cứ của con người, có sự giúp đỡ của bộ não biến thái của tiến sĩ L, có lẽ việc xây dựng căn cứ siêu cấp cho con trai mình sẽ an toàn hơn chút.”

 

Thượng Ất vừa đi vừa nghĩ xem phải làm gì tiếp theo, chẳng mấy chốc đã quay trở lại khu rừng cây đa thoái hóa, anh đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một bóng dáng trắng nõn cao lớn cách đó không xa, “Cao Tổ? Sao lại là anh? Anh đã làm gì Quan Tiểu Dĩnh vậy?”

 

Nhìn nhân mã Quan Tiểu Dĩnh nằm bất động dưới gốc cây đa lớn, trái tim Thượng Ất trùng xuống, sắc mặt nhanh chóng phủ một tầng băng giá. Anh không ngờ lần này đi điều tra mọi chuyện thì Cao Tổ lại bất ngờ tấn công Quan Tiểu Dĩnh, rồi còn nhìn anh với ánh mắt như không có chuyện gì.

 

“Đừng lo lắng, nó chỉ ngất đi thôi…” Cao Tổ nói nhẹ, xòe hai tay ra nói, “Tính khí thú cưỡi của anh lớn quá, tôi đã cảnh cáo nó nhiều lần, nhưng nó vẫn nhất quyết ra tay với tôi, tôi không còn cách nào khác đành phải đánh ngất nó… Này, với thân thể năng lượng của nó, ước chừng khoảng mười phút nữa là nó tỉnh lại rồi, vừa hay chúng ta dùng mười phút này để nói về vấn đề đã thống nhất!”

 

Giọng nói của Cao Tổ rất bình tĩnh, thờ ơ, nhưng Thượng Ất có thể nghe rõ sự tức giận chất chứa trong đó. Cao Tổ nói đúng, họ có một thỏa thuận, Thượng Ất đã từng hứa với Cao Tổ là một tháng sau sẽ đưa anh ta đến chỗ của tiến sĩ L, nhưng anh đã không thực hiện lời hứa của mình.

 

 

0.10394 sec| 2408.086 kb